Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ thật Ôn Nhiên cũng không thương tâm, không được chọn hoặc được chọn, hai kết quả này nàng đều có thể chấp nhận, vốn nàng muốn nói thật với di nương, nhưng khi nàng nhìn thấy những món ăn nàng thích được mang lên bàn, liền tạm thời đem lời thật lòng nuốt trở về.
Quên đi, chờ ăn xong bữa này sẽ nói rõ ràng với di nương sau vậy.
Khoai lang sợi, thịt kho tàu ngọt ngào, còn có trà sữa x2 lượng đường cùng với bánh đậu đỏ mềm dẻo.
Ôn Nhiên gần đây đang thay răng, rất ít khi có thể một lần ăn nhiều đồ ngọt như vậy.
Thường di nương có lòng muốn an ủi nữ nhi, mới để cho phòng bếp làm thêm vài món đồ ngọt.
Ôn Nhiên nhấp một ngụm trà sữa ngọt ngào, gần đây nàng ấy tương đối thông minh, biểu tình so với ngày xưa phong phú hơn chút.
Đợi ăn xong, Ôn Nhiên súc miệng xong liền nói thật với Thường di nương: "Di nương, kỳ thật con không thương tâm."
Thường di nương vừa mới chuẩn bị làm công tác an ủi, cuối cùng lại ngơ ngác: "?"
Ôn Nhiên thành thật nói: "Không chọn cũng có chỗ tốt, Hoàng thượng thưởng cho ba người đứng đầu không ít thứ tốt."
Nàng ấy là người đứng đầu, hơn cả người thứ hai và người thứ ba cộng lại, Ôn Nhiên cảm thấy hoàng đế còn hào phóng hơn cha mình.
Sẽ thật tuyệt nếu công chúa chọn được một người bạn đồng học mỗi năm, như vậy thì nàng ấy có thể nhận được nhiều thứ tốt hơn.
Bởi vì Ôn Nhiên phát hiện, Hoàng thượng tuyển bạn học cho công chúa hình như không phải dựa vào việc ai thi tốt nhất mà chọn.
Ôn Nhiên không tự tin là có thể xếp hạng cuối cùng trong kỳ thi, nhưng nàng ấy lại tương đối tự tin có thể đứng thứ nhất.
Thường di nương nhìn lướt qua các tỳ nữ hầu hạ tiểu nữ nhi, hỏi: "Sao không ai nói cho ta biết?"
Ôn Nhiên nói: "Là ta bảo các nàng đừng nói trước với di nương."
Nàng ấy vốn định trước bữa ăn cho di nương một bất ngờ, ai biết di nương lại biết trước.
Thậm chí còn an ủi mình.
Thường di nương nhìn thoáng qua bàn đầy đồ ngọt, giờ phút này còn cái gì mà không rõ nữa.
Ôn Nhiên cười ha ha, lại nói: "Con vừa mới mở ra xem, có mấy miếng ngọc tốt, con muốn mang đi đánh trang sức cho Tứ tỷ."
Thường di nương suy nghĩ một chút nói: "Con chọn một miếng, còn lại giữ lại cho con, đây dù sao cũng là vật ngự ban."
Ôn Nhiên cái hiểu cái không gật gật đầu.
Ngọc bội và ba bộ quần áo được đưa đến Quốc Công phủ sau ba ngày.
Đương nhiên cũng sẽ không chỉ có hai loại này, Thẩm thị cũng thêm vào một ít, dù sao cũng được gửi dưới tên bà ấy. Mặc dù bà ấy không thích Ôn Diệp, nhưng tuyệt đối không thể vì vậy mà khiến Quốc Công phủ cảm thấy Ôn gia quá mức keo kiệt.
Lúc Ôn Diệp nhận được những thứ này, nàng đang ở lại chính viện, ma ma đang đo dáng người.
Bởi vậy Ôn gia đưa tới đồ vật liền bị đưa tới chính viện.
Trang phục mùa xuân của người trong phủ phải làm xong trước đầu xuân, hiện tại bắt đầu đo kích thước, không để chậm trễ dù chỉ một chút.
Bắt đầu từ người trong chính viện, nhưng hôm nay Ôn Diệp tình cờ gặp, sau khi Lục thị đo xong liền bảo ma ma thuận tay đo cho Ôn Diệp.
Nhìn Ôn Diệp đi tới đi lui trước mặt mình, trong lòng Lục thị nảy sinh tâm tư muốn làm thêm cho nàng.
Nàng ấy nói: "Năm nay làm thêm cho muội mấy bộ trang phục mùa xuân nhé. Dáng muội đẹp, da mặt trắng, mặc quần áo làm bằng chất liệu gì cũng đẹp."
Ôn Diệp mặt dày nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy, mắt thẩm mỹ của tẩu tẩu thật tốt."
Lục thi:
Các chủ tử phủ Quốc Công đều mặc trang phục bốn mùa trong năm.
Đây chỉ là quy định trong phủ, Lục thị thường xuyên cho vải vóc khác, để tú nương làm thêm mấy bộ.
Ôn Diệp gả vào lúc bắt đầu mùa đông, quần áo trong rương quần áo của nàng vẫn là của hồi môn mà Ôn phủ chuẩn bị cho nàng, nghĩ đến đều là kiểu dáng năm ngoái, ít nhiều có chút lỗi thời, mặc ở trong phủ thì được, nhưng không đủ đẹp để mặc khi đi ra ngoài.
Mà yến hội mùa xuân lại nhiều, chuẩn bị trước thêm vài bộ quần áo là đúng rồi.
Lục thị bảo ma ma cẩn thận đo.
Nghe nói trong rương có một bộ quần áo Ôn gia gửi cho Tuyên ca nhi, Lục thị lấy quần áo ra xem qua một lượt, đường may tinh tế, kích thước vừa phải, kiểu dáng cũng đẹp.
Bây giờ Tuyên ca nhi cũng có quân áo mà được chính ngoại tổ mẫu làm.
Về phần là ngoại tổ mẫu nào, trong lòng Lục thị cũng không muốn đi tìm hiểu.