Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôn Diệp hoàn toàn yêu thích nơi này, có đôi khi nàng nghĩ, Từ Quốc Công phủ tại sao không xây ở Khê Tuyền sơn.
Lần đầu tiên cảm nhận được tư vị của tình yêu, lại cố tình không thể ở bên đối phương, thật sự là quá tiếc nuối.
Ngày thứ bảy đến Khê Tuyền Sơn, Ôn Diệp hỏi Ngô quản sự muốn một cái ghế nằm, sân bên ngoài chỗ ở của các nàng khá lớn, vừa vặn có một dòng suối nhỏ xuôi dòng chảy xuống, kề sát chỗ ở xuyên qua góc sân.
Ôn Diệp cho người đặt ghế nằm bên cạnh dòng suối nhỏ, trên đỉnh lại dựng một cái lều che nắng, nàng có thể nằm trên đó cả buổi chiều.
Vì không để cho Lục thị nói nàng, Ôn Diệp thuận tay cũng cho nàng ấy một cái.
Ngay bên tay phải nàng, giữa hai cái ghế nằm đặt một cái bàn trà tròn, bày biện trà hoa quả nàng mấy ngày gần đây mỗi ngày đều làm.
Hai ngày trước Lục thị còn chưa quen, sau này không cần Ôn Diệp nhắc tới, sau khi ngủ trưa tỉnh lại, nàng ấy đều tới đây ngồi một lát.
Uống trà, ăn điểm tâm, tận hưởng làn gió mùa hè mát mẻ, nhàn nhã ngắm cảnh núi non.
Ôn Diệp còn để cho con dâu lớn của Ngô quản sự hỗ trợ nấu một nồi vịt, nguyên liệu nấu là trước khi nàng đến đã chuẩn bị tốt mang tới.
Hương vị ngũ vị thuần khiết, một chút cay cũng không dính.
Con vịt chính là con vịt mà Ngô quản sự nuôi ở thôn trang, Ôn Diệp trực tiếp lấy nguyên liệu tại chỗ.
Sau khi kho xong khoảng một canh giờ lại ăn, ngâm một lát thì càng ngon miệng hơn.
Mùi thơm bay ra mấy dặm, Lục thị bị tiểu nhi tử ồn ào tới xem.
Thời gian không khác so với dự định lắm, Ôn Diệp gắp một cái chân vịt đi ra, để cho tỳ nữ Bạch Mai của Lục thị giúp đỡ lấy thịt, sau đó nàng tự mình bưng đến trước mặt Lục thị, nói: Tau tẩu, tẩu nếm trước đi.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lục thị nếm thử một miếng nhỏ nói: "Cũng không tệ lắm."
Ôn Diệp lúc này mắt sáng lên, Từ Cảnh Lâm cùng Từ Ngọc Tuyên ở một bên chờ đã lâu, biểu tình cùng nàng giống nhau như đúc.
Thần sắc vốn nghiêm túc của Lục thị giờ phút này bị bộ dáng của ba người bọn họ làm tan rã, mặt mày nhiễm ý cười nói: "Muốn ăn thì ăn, đã làm rồi, cũng đừng lãng phí."
Ôn Diệp vui vẻ nói: "Chắc chắn sẽ không lãng phí."
Một nồi nhìn nhiều, nhưng nàng để cho trưởng tức của Ngô quản sự khi trở về mang hai mâm, còn lại thì để người một nhà các nàng lại phân một phần, kỳ thật cũng không còn cái gì.
Chân vịt kho không nhiều lắm, Ôn Diệp nhặt mấy thứ bày ra đĩa, cho người bưng đến bàn tròn bên dòng suối nhỏ.
Trong những bộ phận của vịt kho, Ôn Diệp thích gặm cổ vịt cùng cánh vịt còn có chân vịt, lúc này nàng tặng đùi gà cho Từ Ngọc Tuyên. Ôn Diệp ngồi trên ghế nằm, trong tay cầm cổ vịt gặm, lại thêm một bình trà hoa quả. Giờ này khắc này, nàng cảm thấy bản thân có ở chỗ này cả đời cũng sẽ không chán.
Lục thị sau khi ăn một cái đùi gà kho liền không ăn nữa, nhưng mà cũng không nói Ôn Diệp cái gì.
Ôn Diệp cũng phát hiện, Lục thị ngoài miệng nói muốn quy củ, nhưng đối với chuyện nàng trực tiếp lấy tay gặm cũng không nhiều lời.
Sau đó nàng suy nghĩ một chút, đại khái là bởi vì các nàng hiện giờ đang ở thôn trang, bên cạnh cũng không có người ngoài, thích hợp thả lỏng một chút, đối với Lục thị mà nói, không phải đại sự gì.
Thật ra Lục thị cũng không phải là người yêu cầu quy củ khắp nơi, nếu không cũng không nuôi được hai đứa con trai Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm.
Nàng ấy đối với bản thân yêu cầu nghiêm khắc, nhưng cũng không lấy cái này đến cưỡng cầu người khác cũng giống như mình.
Đi ra ngoài một chuyến, đối với Lục thị lại có thêm một bước hiểu biết, Ôn Diệp gặm cổ vịt, nội tâm càng kiên định.
Từ Ngọc Tuyên gặm xong một cái chân vịt kho, Ôn Diệp cầm chân vịt kho để cậu chậm rãi mài răng, cái bụng nhỏ của cậu không thể ăn thêm nổi nữa.
Còn lại canh kho, Ôn Diệp cho người làm một ít rau củ cùng ngó sen bỏ vào, làm thành nước kho chay, bữa tối vừa lúc thêm một món ăn.
Hai quyển du ký nàng mang tới giờ phút này đều ở trong tay Lục thị, Ôn Diệp liếc mắt một cái, hai quyển du ký Lục thị đều sắp xem xong, mà nàng ngay cả bên trong nói cái gì cũng không rõ ràng lắm.
Ôn Diệp gặm xong cổ vịt lại gặm qua chân vịt. Lục thị nhìn mệt mỏi, liền nằm xuống thả lỏng một lát hoặc ăn điểm tâm, uống một chén trà.
Hai người với hai phong thái khác nhau hoàn toàn, khó có khi được hài hòa cùng một chỗ.