Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói cái gì cũng vô dụng, nàng có thể tưởng tượng được hình tượng của mình ở trong lòng Từ Nguyệt Gia là gì, cũng không nghĩ tới khẩu vị của hắn lại kỳ lạ như thế.
Từ Nguyệt Gia đưa mắt nhìn Ôn Diệp rời đi mất bóng mới ngồi xuống mép giường, im lặng không lên tiếng mà chơi với đứa nhỏ.
Từ Ngọc Tuyên chơi cái gối nhỏ trong chốc lát thì cảm thấy nhàm chán, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Nguyệt Gia, hô: "Cha-"
Từ Nguyệt Gia: "Làm sao vậy?”
Từ Ngọc Tuyên nhớ tới chuyện phát sinh ban ngày rồi nói: "Nương hôm nay cứu Tuyên nhỉ đó, rất lợi hại luôn!"
Tuy rằng nhớ tới ký ức ngỗng lớn cắn mình, Từ Ngọc Tuyên vẫn còn có chút sợ hãi nhưng chờ cậu bé lại nghĩ đến tình cảnh nương chạy vội tới giải cứu mình, hình như cũng không có sợ như vậy.
"Nương cứu con?" Từ Nguyệt Gia hỏi.
Sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người đều quan tâm đến thương thế của Từ Ngọc Tuyên mà không quan tâm tới việc ai cứu cậu bé, Lục thị nhất thời cũng không nghĩ tới việc này, về phần Ôn Diệp, nàng không phải người hay kể công nên lại càng không nói.
Từ Ngọc Tuyên buông cái gối nhỏ ra, lấy tay khoa tay múa chân một chút nói: "Nương lấy tay kéo con ngỗng xấu đang cắn đùi Tuyên nhi ra, kéo ra xa luôn."
Cuối cùng, cậu bé lại nói thêm một câu: "Nếu không có nương, chân của Tuyên nhi sẽ bị ăn mất."
Ôn Diệp từ bên cạnh đi ra chợt nghe Từ Ngọc Tuyên nói cái gì mà ăn ăn, cho rằng cậu bé đang đói bụng, nàng liền chen vào một câu: "Tiểu hài tử buổi tối ăn nhiều không tốt."
Nhưng nàng có thể.
Từ Ngọc Tuyên ăn no lắm rồi nên bây giờ căn bản không đói bụng, cậu bé nói: "Tuyên nhi chưa ăn gì mà."
Ôn Diệp lại nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia.
Từ Nguyệt Gia lập tức mở miệng: "Tuyên nhi đang nói tới chuyện hôm nay nàng cứu nó."
Ôn Diệp giật mình nói: "Chuyện nhỏ thôi, nếu chàng muốn thay đứa nhỏ cảm ơn ta thì cứ nói thật đi."
Từ Nguyệt Gia hỏi nàng: "Vậy nàng muốn cái gì?"
Ôn Diệp sờ sờ cái bụng có chút trống rỗng của mình rồi nói: "Trước hết cho ta một bát mì sốt tương được không?”
"Bát nhỏ là được." Nàng lại bổ sung thêm một câu: "Còn lại chờ hài tử không có ở đây rồi nói sau."
Cái này gọi là con nợ cha trả....
Một khắc đồng hồ sau, Ôn Diệp như nguyện ăn được mì sốt tương, Từ Ngọc Tuyên bị mùi thơm của tương hấp dẫn ở một bên nhìn, cuối cùng nghiêng đầu khó hiểu nói: "Buổi tối ăn nhiều mì, nương bảo không tốt?"
Ôn Diệp trộn lẫn tương cùng mì hoàn toàn vào với nhau, trả lời: "Nương nói chính là tiểu hài tử giống như con, nương đã trưởng thành, chờ con trưởng thành cũng có thể ăn." Từ Ngọc Tuyên quay đầu nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia, sau lại xoay trở về, tiếp tục hỏi: "Vậy cha không ăn cũng là vì cha chưa lớn lên sao?”
Động tác cầm đũa gắp mì của Ôn Diệp dừng một chút nói: "Cha con..."
Thật ra nói là rất lớn thì đúng hơn.
Ôn Diệp dùng tiếng ho xua đi phế liệu màu sắc trong đầu mình rồi nói: "Cha con cũng ăn."
Nàng gắp một miếng mì ý bảo Từ Nguyệt Gia ăn, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo: chỉ một miếng cũng không tính phá quy tắc quá muộn không ăn của chàng đâu.
Từ Nguyệt Gia bất đắc dĩ phải ăn một miếng.
Từ Ngọc Tuyên thấy cha ăn, ánh mắt có chút mất mát, chỉ có mình là không thể ăn. Nhưng bụng cậu bé đã no lắm rồi nên không thể ăn nữa.
Từ Ngọc Tuyên cố gắng thuyết phục bản thân như vậy.
Ôn Diệp nhanh chóng giải quyết xong mì sốt tương, một lần nữa súc miệng.
Lúc này Từ Nguyệt Gia cũng rửa mặt xong, một nhà ba người nằm trên giường, mỗi người ôm một tấm chăn mỏng, Từ Ngọc Tuyên ngủ ở chính giữa, cảm thụ rất là mới mẻ.
Đến giờ Hợi cũng không buồn ngủ, tinh thần rất tốt.
Trong miệng huyên thuyên, thỉnh thoảng còn phải gọi vài tiếng "Nương" hoặc “Cha”.
Ôn Diệp sai Từ Nguyệt Gia nói: "Không bằng lang quân đọc cho Tuyên nhi nghe một chút?"
Lăn qua lăn lại một ngày, nàng cũng có chút mệt mỏi, tiểu tử này bị cắn một cái, làm sao còn có tinh thân như thế.