Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này Từ Ngọc Tuyên lại lắc đầu nói: "Không cần, ta không muốn đi."
Kỷ ma ma cho rằng Từ Ngọc Tuyên cáu kỉnh, còn nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đi một lần được không?"
Từ Ngọc Tuyên kiên định biểu đạt ý muốn "Không cần" của mình, cậu bé nói: "Cha, cha ôm ta đi rồi!"
Kỷ ma ma giật mình vội truy vấn: "Tiểu công tử không được lừa ma ma đâu."
Rốt cuộc vẫn là người đã được đọc qua một chút sách, Từ Ngọc Tuyên hiện tại cũng biết bẻ ngón tay tính toán.
Cậu bé khoa tay múa chân giơ hai ngón tay lên nói: "Không nói dối, ta đi hai lần rồi!"
Kỷ ma ma: "Tiểu công tử sáng sớm đi vệ sinh hai lần."
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu: "Là trước khi ngủ và khi thức dậy."
Nội tâm Kỷ ma ma cảm khái: Xem ra Nhị gia rất chiếu cố tiểu công tử.
Từ Ngọc Tuyên đang chờ Kỷ ma ma giúp mình nói cha không đúng, kết quả đợi nửa ngày vẫn không thấy gì, quay đầu nhìn lại phát hiện mình xem không hiểu. Ma ma hình như cũng ngơ người rồi.
Tây viện.
Ôn Diệp rửa mặt mặc quần áo xong, ghé vào trên trường tháp, nhắm mắt kêu Đào Chỉ xoa xoa cánh tay cho mình. Hôm qua còn không cảm thấy có cái gì, sáng nay sau khi thức dậy mới mơ hồ cảm giác cánh tay có chút đau nhức.
Có phải nhóc con Từ Ngọc Tuyên này nên giảm cân hay không.
Đào Chi đang muốn đi qua thì đột nhiên Từ Nguyệt Gia trở về không tiếng động bước đến ngăn cản nàng ấy.
Từ Nguyệt Gia đến gần Ôn Diệp, hắn ngồi xuống ghế đẩu đặt cánh tay nàng lên đầu gối mình, xoa bóp chuẩn xác từng huyệt vị mấu chốt.
Ôn Diệp vẫn không biết người mát xa cho mình đã đổi thành Từ Nguyệt Gia.
Nàng chỉ cảm thấy lực tay của Đào Chi hôm nay rất lớn, ấn cũng thoải mái hơn.
Ôn Diệp nhắm mắt hưởng thụ, nếu không phải trời còn nóng, nàng cũng muốn trở về giường ngủ một giấc.
Gần hai khắc sau, Từ Nguyệt Gia bỗng nhiên nói: "Khá hơn rồi."
Ôn Diệp đột nhiên giật mình tỉnh lại, quay đầu lại, ngoài ý muốn nói: "Lang quân không phải đi làm rồi sao?"
Từ Nguyệt Gia ngước mắt nhìn nàng: "Ai nói với nàng như thế?"
Ôn Diệp ngồi dậy nói: "Tuyên nhi."
"Ta chỉ là đi thư phòng một chuyến, hôm nay hưu mộc."
Lại hưu mộc. (Là nghỉ phép)
Ôn Diệp cảm giác hắn gần đây rất thảnh thơi, thời gian nghỉ ngơi hình như rất nhiều, tay phải khá hơn một chút, Ôn Diệp rút về đổi một cái khác. Đối diện với ánh mắt của Từ Nguyệt Gia, Ôn Diệp không hề ngại ngùng thúc giục hắn: "Tiếp tục đi."
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Ôn Diệp nghĩ rõ ràng rồi, nếu Từ Nguyệt Gia hiện giờ đối với nàng có chút tâm tư, nàng nên nằm xuống hưởng thụ trước thì hơn.
Về phần vì sao không lo lắng vạn nhất Từ Nguyệt Gia tương lai thay lòng đổi dạ thì làm sao bây giờ.
Trong suy nghĩ của Ôn Diệp, tâm là thứ khó nắm trong tay nhất, chờ hắn thật sự thay đổi rồi nói sau. Cùng lắm thì thiếu người ngủ chung thôi, dù sao nàng vẫn còn có tẩu tẩu, số bạc dưỡng lão cũng đủ dùng.
Nhưng mà, nam nhân đã thông suốt so với nam nhân trước kia chính là không giống nhau, từ xưa cho tới bây giờ chưa từng chủ động bóp tay bóp vai cho nàng lần nào.
Từ Ngọc Tuyên trở về trước khi toàn bộ đồ ăn sáng được bày lên bàn.
Nhóc con ngồi ở giữa Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia, cầm trong tay một cái đùi gà gặm lấy gặm để.
Lục thị luôn tin vào chuyện ăn cái gì bổ cái đó nên sáng sớm liên sai người hầm canh gà đưa tới.
Ôn Diệp ăn chính là tương vừng không có ớt, nàng nhìn Từ Ngọc Tuyên đang gặm rất hăng say bỗng nhiên nói: "Cơm trưa nay nấu canh vịt cho con được không?”
Từ Ngọc Tuyên dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ động: "Vịt?"
Ôn Diệp: "Đúng, chính là vịt."
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu: "Không ăn vịt."
Ôn Diệp: "Vậy ăn ngỗng."
"Chính là con ngỗng đã cắn con." Nàng bổ sung một câu.
Từ Ngọc Tuyên gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: "Ăn!"
Còn dám ăn đối phương, xem ra lần cắn kia không bị tạo thành bóng ma, Ôn Diệp hơi nhíu mày nghĩ thâm trong lòng.
Kết quả chợt nghe Từ Ngọc Tuyên còn nói: "Ăn một chút, ăn chân thôi, nương đừng giết nó."
Ôn Diệp: "..."
Rốt cuộc vẫn ăn thôi.