Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Lục thị biết được, chọn một ít thuốc bổ bình thường, để cho nàng mang qua, lễ nhiều thì người ta mới không trách.
Các cô nương xuất giá ở Đại Tấn, cuộc sống bình thường ít khi về nhà mẹ đẻ, nhưng ở Quốc Công phủ, Lục thị thường xuyên về Định An Hầu phủ vấn an phụ mẫu.
Đối với chuyện Ôn Diệp về Ôn gia, một chút ý nghĩ dư thừa cũng không có.
Từ khi Lục thị gả vào, Quốc Công phủ chính là do nàng ấy đương gia làm chủ, mọi quy củ đều do nàng ấy định đoạt, nàng ấy có cách đối xử với người nhà của mình, chỉ cần ở trong phạm vi có thể kiểm soát, nàng ấy cũng không nhiều lời.
Ôn Diệp cũng chọn một ít đồ tốt mang theo, đang thu dọn, Từ Ngọc Tuyên chạy tới hỏi: "Nương, vì sao không dẫn Tuyên nhi theo?"
Ôn Diệp cúi đầu nhìn cậu bé: "Ngay cả cha con ta cũng không dẫn theo."
Âm thanh của nàng không lớn không nhỏ, Từ Nguyệt Gia ngồi ở thư phòng phía tây đang xử lý công vụ, có thể dễ dàng nghe rõ.
Bút mực dừng ở trên giấy Tuyên Thành một hồi lâu, mới tiếp tục có động tác.
Từ Ngọc Tuyên nghĩ nghĩ lại nói: "Vậy Nương, nương có mang đồ ăn ngon cho Tuyên nhi không?"
"Muốn ăn cánh gal
Dứt lời, cậu bé mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, hiển nhiên là bộ dáng thèm ăn từ rất lâu.
Ôn Diệp bật cười.
Cũng không trách tiểu tử này thèm ăn, dưỡng thương hơn nửa tháng, ngoại trừ Lục thị mỗi ngày kiên trì hầm canh ra, cậu bé chỉ có thể ăn những món ăn khác còn thanh đạm hơn mấy món thường ngày của Từ Nguyệt Gia nữa.
Chỉ là ăn thanh đạm lâu như vậy, sợ dạ dày cậu bé chịu không chịu nổi món gà nướng đột ngột.
Vì vậy Ôn Diệp nói: "Nhà ngoại tổ mẫu con có một đầu bếp rất biết làm bánh ngọt, Tuyên Nhi có muốn thử bánh táo hắn làm không?”
Từ Ngọc Tuyên đương nhiên muốn, mãnh liệt gật đầu: "Tuyên nhi muốn-"
Ôn Diệp đột nhiên nhíu mày: "Nhưng tay nương nhỏ, một lần chỉ có thể mang theo một món thôi."
Từ Ngọc Tuyên nghe vậy, lông mày gần như giật giật, cậu bé do dự hồi lâu mới nói: "Vậy, vậy vẫn là ăn bánh táo đi-"
Nói xong, cậu bé mím môi, vẻ mặt chờ mong lại cố gắng chịu đựng.
"Được." Ôn Diệp đồng ý: "Nương nhất định sẽ mang về cho con."
Từ Ngọc Tuyên gật đầu: "Vâng!"
Giải quyết xong đứa nhỏ, Ôn Diệp đi vào thư phòng, nói với người lớn: "Lang quân có muốn ăn gì không? Ta mang cho."
Từ Nguyệt Gia ngước mắt nói: "Ta gì cũng được, không kén chọn."
Ôn Diệp không bất ngờ với câu trả lời này của hắn, nói "Được", xoay người đi ra khỏi thư phòng. Trong lúc nàng xoay người, khóe môi vốn thẳng tắp của Từ Nguyệt Gia cong lên một cái.
*
Trước đó một ngày Thẩm thị liền nhận được thư của Ôn Diệp, trong thư nói nàng khi nào đến, là sau khi Thẩm thị chờ Ôn Nhiên thỉnh an, bảo cô bé chờ một lát.
Ôn Nhiên còn không biết tỷ tỷ nhà mình hôm nay tới, cô bé không rõ tình hình nói: "Nương, có phải có chuyện gì muốn tự mình nói với nữ nhi hay không?”
Thẩm thị nói: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay Tứ tỷ muốn trở về thăm con, đại khái còn một giờ rưỡi nữa, người sẽ tới."
Vẻ mặt Ôn Nhiên tràn đầy vui mừng, nhưng lời nói ra vẫn trấn định như cũ: "Vậy con ở đây với nương lâu hơn."
Thẩm thị âm thầm đánh giá thứ nữ nhỏ nhất trước mắt này, từ sau khi vào cung làm bạn học với công chúa, tính tình so với lúc trước càng ổn trọng, mỗi lời nói cử chỉ đều nghiêm chỉnh khéo léo.
Chỉ cần là ngày có thể hồi phủ, đều sẽ đến chỗ bà thỉnh an, thái độ lại càng đắn đo vừa phải, sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Tựa như giờ phút này, cô bé nói nguyện ý ở bên Nương nhiều hơn là thật lòng, nhưng cô bé không giấu được tâm tư muốn nhân tiện chờ Ôn Diệp tới.
Thẩm thị bỗng nhiên nhớ tới Ôn Diệp nhiều năm trước, khi chính mình còn cảm thấy nàng là thứ nữ bớt lo nhất, nàng cũng giống như Ôn Nhiên hôm nay.
Dù sao bọn họ cũng là chị em ruột thịt, cho dù tính tình thực sự hoàn toàn khác nhau, nhưng chung sống lâu như vậy cũng khó tránh khỏi có điểm tương đồng.