Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôn Diệp: "Nếu vậy thì tiền của con đi đâu rồi?"
Từ Cảnh Dung thản nhiên nói: "Ăn hết rồi ạ."
Cái này không có gì phải giấu diếm, cậu tiếp tục nói: "Nhị thẩm thẩm người không biết đó thôi, trên đường chỗ này có một tửu lâu có đồ ăn vô cùng ngon, ngày nào cũng buôn bán rất phát đạt, bọn họ còn chuyên kinh doanh cho học viên của học viện. Chỉ cần trả tiền đặt cọc, họ có thể giao bữa ăn đến tận cửa học viện đúng giờ".
Ôn Diệp nghe cứ thấy quen quen, đây không phải là hình thức ship đồ ăn của đời sau sao, nhưng bây giờ thấy nó xuất hiện ở Đại Tấn cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Khi trời lạnh vào mùa đông, một số gia đình giàu có không muốn ra ngoài nhưng lại nhớ những món ăn đặc trưng của tửu lâu nên sai người hầu đến tửu lâu để mua.
Thời gian trôi qua, tửu lâu dần dần tìm ra mùi vị, sau này không cần tiểu nhị mỗi ngày đến, chỉ cần đặt chỗ trước, tiểu nhị của tửu lâu sẽ giao đồ ăn đến tận cửa.
Tất nhiên là có rủi ro, không ai biết trong quá trình giao đồ ăn sẽ xảy ra chuyện gì, Lục thị sẽ không bao giờ để đồ ăn bên ngoài vào phủ theo cách này.
Cho nên lúc trước Từ Cảnh Dung không biết, cũng có thể hiểu được.
"Ăn ngon như vậy sao?" Ôn Diệp hỏi.
Từ Cảnh Dung chân thành nói: "Thật sự ăn rất ngon."
Cậu lại nói: "Vừa vặn sáng mai con được nghỉ nửa ngày, con mời nhị thẩm thẩm đến tửu lâu kia dùng bữa trưa được không ạ."
Ôn Diệp không từ chối, quả thật nàng cũng rất muốn nếm thử.
Nàng nói: "Ta tin lời con nói."
Nhưng tin thì tin, kiểm tra vẫn phải kiểm tra.
Từ Cảnh Dung bị thẩm vấn nửa ngày, mới kịp phản ứng hỏi: "Đúng rồi, Nhị Thẩm, không phải là thẩm đặc biệt đến xem con có từng đến sòng bạc hay không sao?"
Ôn Diệp phủ nhận: "Đương nhiên không phải."
Từ Cảnh Dung vẫn hoài nghỉ: "Thật sao?"
Ôn Diệp thuận miệng nói: "Không phải là sinh nhật Nhị Thúc con sắp tới rồi sao, ta muốn chọn cho thúc ấy một món quà sinh nhật thật đặc biệt."
Từ Cảnh Dung cảm giác như thấy can can ở đâu đó, liền nói: "Quà sinh nhật gì mà phải đến tận Lan Thành chọn, ở Thịnh Kinh không có sao?"
Thịnh Kinh mà không có, thì Lan Thành có thể có sao?
Ôn Diệp lại không thể nói cho cậu biết, mình muốn đến Lan Thành du ngoạn, thuận tiện hoàn thành chuyện Lục thị dặn dò, lại thuận tiện chọn quà sinh nhật.
Nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ta có thể vào sau núi học viện các con không?”
Từ Cảnh Dung trả lời: "Ngọn núi kia cũng không thể nói là của học viện, chỉ là có một bộ phận nối liền học viện, nhị thẩm thẩm không được vào học viện, nếu muốn leo núi thì bên ngoài cũng có đường thông."
Leo núi á?
Ôn Diệp lắc đầu: "Ta không leo núi, ta chỉ muốn bắt một con thỏ."
Từ Cảnh Dung cho rằng nói: "Nhị thẩm thẩm, người không phải là muốn tặng con thỏ cho nhị thúc làm sinh nhật đấy chứ?
Ôn Diệp: "Không được sao?"
Có một số việc, nàng không định giải thích quá nhiều với cậu.
Từ Cảnh Dung thành thật nói: "Được thì được, chỉ là quá đơn giản."
Nói xong, cậu bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng sinh nhật lần trước của nương mình.
Từ Cảnh Dung im lặng hỏi: "Nhị Thẩm, sinh nhật lần sau của nương con, thẩm chuẩn bị tặng cái gì?"
Ôn Diệp cười một tiếng, nói: "Bây giờ chạy đến chỗ ta dò xét quân tình sao?"
Công cuộc dò la bị thất bại.
Từ Cảnh Dung không quá cam lòng: "Vậy Nhị Thẩm không sợ con đem chuyện người chọn con thỏ làm quà sinh nhật nói cho Nhị Thúc sao?”
Ôn Diệp bình thản "ồ một tiếng: "Con muốn nói thì cứ nói."
"Nhưng trước khi nói, con phải suy nghĩ một chút, ta không sợ con phá hư phần kinh hỉ này, cũng không biết Nhị thúc con đến lúc đó sẽ nghĩ như thế nào."
Từ Cảnh Dung: "...
Nhờ có hình tượng mà Từ Nguyệt Gia bày ra cho người khác quá mức nghiêm túc nên Ôn Diệp liếc mắt nhìn đại tiểu tử bại trận, liền hiểu cậu sẽ không nói.
Ôn Diệp quả nhiên đoán đúng, Từ Cảnh Dung không sợ cha, chỉ có chút sợ nương, nhưng cậu từ trước đến nay chưa bao giờ dám kiêu ngạo trước mặt nhị thúc Từ Nguyệt Gia.
Đứng trước mặt Nhị Thúc tố cáo bí mật của Nhị Thẩm ư?