Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Cảnh Dung ở trong mấy người này còn không phải nhỏ nhất, nhỏ nhất chính là tri phủ gia tiểu công tử, tên gọi Trác An.
Chờ Ôn Diệp đại khái hiểu rõ xong, Từ Cảnh Dung lại nói: "Nhị Thúc nhà họ Giang sắp có một cuộc thị, thúc ấy phải chuyên tâm ôn tập, không có cách nào tới đây, cho nên để con thay thúc ấy nói tiếng xin lỗi với Nhị Thẩm."
Nhị biểu thúc Giang gia mà Từ Cảnh Dung nói chính là con trai út của Từ cô mẫu, ở Tùng Sơn học viện nhiều năm, lớn hơn Từ Cảnh Dung năm sáu tuổi.
Ôn Diệp nói: "Để cậu ấy ôn tập cho tốt đi, việc học là quan trọng nhất."
Dù sao cũng không quen.
Ôn Diệp bảo Từ Cảnh Dung gọi mọi người lên kiệu, xuất phát từ Tùng Sơn.
Tùng Sơn học viện chính là lấy tên núi này đặt.
Tùng Sơn cách đó không xa, ngồi xe ngựa non nửa canh giờ là có thể đến, Ôn Diệp xuống kiệu, nhìn sơn lĩnh kéo dài không dứt xa xa, tâm tình cũng giãn ra theo.
Mấy người Từ Cảnh Dung đã đeo trên lưng túi đựng cung tên, họ đang cầm những chiếc cung nhỏ được chế tạo đặc biệt dành cho lứa tuổi của họ.
Mấy người có thể chơi cùng nhau, hiển nhiên là có chung sở thích, đó chính là thích chơi cung tiễn.
Nơi này không khí trong lành, Ôn Diệp đi một đoạn đường, tìm một tảng đá hơi lớn làm ghế ngồi xuống, ngắm cảnh nghỉ ngơi.
Từ Cảnh Dung nắm chặt cung nhỏ nói: "Nhị Thẩm, con đi bắt thỏ cho thẩm."
Ôn Diệp gật đầu: "Đi đi."
Từ Cảnh Dung cao hứng rời đi, nhưng cũng không chạy được bao xa, đã ở bên ngoài núi.
Bọn họ người còn nhỏ, lực bắn cung và độ chính xác ở mức trung bình, nếu có thể bắn trúng ba hoặc hai con gà lôi và thỏ rừng thì họ được coi là những người có phong độ phi thường.
Ôn Diệp phái mấy hộ vệ đi theo sau bọn họ, nàng thì an nhàn ngồi tại chỗ, gió thổi đầu thu, thuận tiện thả lỏng đầu óc một chút.
Nhưng mà không lâu sau, Từ Cảnh Dung liền bắt được một con thỏ mập màu xám nhung xuất hiện ở trước mặt Ôn Diệp, hưng phấn nói: "Nhị Thẩm, con bắt được rồi!"
Đây là lần đầu tiên cậu bắt được một con thỏ.
Hơn nữa là tốc độ lại nhanh như vậy.
Ôn Diệp nghe tiếng, đưa lên đôi mắt nhìn qua, liền thấy chân thỏ có vết thương đang chảy máu, hẳn là chỗ này bị Từ Cảnh Dung bắn bị thương.
Nàng hỏi: "Có màu trắng không?"
Từ Cảnh Dung cúi đầu nhìn thoáng qua con thỏ xám trên tay, không hiểu: "Con thỏ màu trắng thì thịt ngon hơn sao?”
Ôn Diệp lắc đầu, lại nói: "Màu trắng, mới phù hợp với khí chất của Nhị Thúc con." Từ Cảnh Dung:
Còn không bằng nói là những con thỏ có màu lông khác nhau sẽ có kết cấu khác nhau.
Mặc dù không bắt được con thỏ phù hợp với tâm ý của Ôn Diệp, nhưng Từ Cảnh Dung cũng không có ý định thả, cậu muốn khoe khoang với mấy người khác.
Trong mấy người, Từ Cảnh Dung mặc dù không phải lớn nhất, nhưng dù sao xuất thân từ võ tướng thế gia, thân thủ so với mấy người bọn họ đều tốt hơn.
Cũng chỉ có cậu ngay từ đầu dám đơn độc đả đấu, nhưng sau khi biết Ôn Diệp muốn là con thỏ trắng, Từ Cảnh Dung cũng không thể không hợp tác với bọn họ.
Vu Lục nghe Từ Cảnh Dung giải thích xong, nói: "Vậy chúng ta bắt một con thỏ trắng cho Nhị Thẩm."
Hai huynh đệ Trần Vĩnh và Trân Thượng cũng gật đầu, trăm miệng một lời nói: "Đường xa đến là khách, đỉnh núi này hai huynh đệ chúng ta quen thuộc nhất, biết hang thỏ ở đâu nhiều nhất."
Cha Trác An mới điều tới Lan Thành chưa tới nửa năm, độ quen thuộc đối với nơi này còn không bằng từ Từ Cảnh Dung cùng Vu Lục hai người từ Thịnh Kinh tới.
Cậu bé liền im lặng đi theo sau mọi người.
Trân gia huynh đệ mang theo mọi người rất nhanh đến tìm một chỗ hang thỏ, họ nói rằng một con thỏ xảo quyệt có ba cái hang, họ phải tìm tất cả những cái hang còn lại, thả khí bịt hai hang lại và cử hai người đến để chặn cái hang còn lại.
Chờ thỏ bị sặc khói, vừa chạy ra thì bắt lấy.
Mặt lợi của phương pháp này chính là thỏ sẽ không bị thương, bởi vì Từ Cảnh Dung cảm thấy Ôn Diệp muốn thỏ màu trắng, rất có thể là muốn mang đi nuôi, vậy thỏ bị thương sẽ rất khó nuôi sống.