Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôn Diệp ngẫm nghĩ rồi nói: "Thật ra ta còn chuẩn bị một phần quà thứ hai tặng lang quân."
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, ánh mắt lặng lẽ đảo sang nàng.
Ôn Diệp: "... Không phải ta."
Ôn Diệp thả cánh tay đang quấn cổ nam nhân ra, đưa tay lấy tai thỏ đã làm sẵn từ trước được giấu bên hông giường ra, đeo lên đầu mình, hỏi: "Đẹp không?”
Rõ ràng ánh mắt Từ Nguyệt Gia đã có thay đổi.
Kết quả ngay sau đó cái tai thỏ được đổi lên đầu hắn.
"Nhưng mà ta cảm thấy nó xứng đôi với lang quân hơn." Đây là tai thỏ mà Ôn Diệp cố tình chuẩn bị.
Từ Nguyệt Gia: "..."
Tuy rằng hơi hoang đường, nhưng rốt cuộc đến bây giờ tim hắn mới về đúng chỗ.
Món quà sinh nhật đầu tiên của nàng quá đứng đắn, làm hắn cảm thấy không chân thật.
Từ Nguyệt Gia đội cái tai thỏ, ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú: "Đẹp không?”
Ôn Diệp thành thật lắc đầu: "Khó coi."
"Nhưng mà chơi vui lắm."
Một lời hai nghĩa.
Từ Nguyệt Gia im lặng một lúc rồi nói: "Ngày mai là ngày hưu mộc của ta."
Ôn Diệp: "..."
Ai dạy hắn nói như vậy thế.
Có điều qua phản ứng của Từ Nguyệt Gia, có vẻ như chàng thích tai thỏ nàng chuẩn bị hơn....
"Kẻ sĩ từ biệt ba ngày, phải lau mắt mà nhìn"
Đây là câu nói trong sáng duy nhất lóe lên trong đầu Ôn Diệp sau khi nàng chui ra khỏi chăn.
Ôn Diệp thở phào một hơi, quay đầu nhìn người bên cạnh, không ngờ trên khóe mắt lại trượt xuống một giọt không biết là mồ hôi hay là nước mắt, nàng cất giọng hơi khàn nói: "Chiêu vừa rồi hình như ta không dạy cho chàng."
Không biết Từ Nguyệt Gia lấy ra một cái khăn sạch từ chỗ nào, cúi người lau mồ hôi trên mặt nàng.
Ngoài miệng trả lời: "Ừ, đúng là chưa dạy."
Ôn Diệp hãng mất nửa nhịp, sau khi hoàn hồn lại thì nhìn thẳng vào mặt hắn, hỏi: "Chàng lén đọc sách của ta?"
Từ Nguyệt Gia xếp khăn lại: "Đường đường chính chính."
Ôn Diệp cầm cái tai thỏ đã không còn hoạt động được trong tay, nhướng mày: "Nhưng đây không giống phong cách của lang quân."
"Đêm nay chàng rất khác biệt."
Ôn Diệp nói năng đầy hàm súc, đêm nay Từ Nguyệt Gia cứ như từ thỏ trắng biến thành vua của núi rừng. Trước đây trong mấy chuyện này, thái độ của hắn tuy không chống cự nhưng không có quá nhiều ham thích, nàng dạy sao thì hắn sẽ làm như vậy, không hề sai một ly.
Từ "theo khuôn phép" rất hợp để hình dung Từ Nguyệt Gia về đêm, mà bây giờ...
"Nàng dạy ta." Từ Nguyệt Gia đảo mắt nhìn xuống, ngay sau đó cái tai thỏ sắp bị chơi đến hư trong tay Ôn Diệp đã được giải cứu.
Ôn Diệp nhìn bàn tay bỗng nhiên trống hoắc, cảm thấy cạn lời: "Lang quân chụp mũ thật là nhanh nhẹn.”
Từ Nguyệt Gia từ tốn nói: "Là nàng đã nói, tình cảm trước nay đều là có qua có lại dân gắn bó thân thiết, mới có thể lâu dài."
Ôn Diệp cố gắng nhớ lại, vẻ mặt Từ Nguyệt Gia quá bình tĩnh, khiến nàng cảm thấy không dám chắc: "Đúng là ta đã nói như vậy, nhưng lúc ấy ý của ta là thế sao?"
Từ Nguyệt Gia tiếp tục: "Cũng là nàng đã nói, tình nghĩa chôn giấu dưới đáy lòng đã lâu, thỉnh thoảng cũng phải thể hiện ra, để mọi người cảm nhận được thành ý của mình."
Ôn Diệp: "..."
Thành ý thì nàng đã cảm nhận được.
Nhưng, nếu nàng nhớ không nhầm thì lúc trước khi nàng nói những lời này, dường như điều nàng muốn biểu đạt không giống như ý mà hắn hiểu.
Ôn Diệp sắp xếp lại suy nghĩ đã bị Từ Nguyệt Gia làm loạn cào cào, nói lại lần nữa: "Lang quân lén lút học từ lúc nào?”
Nàng cẩn thận nhớ lại một chút, mấy ngày trước, thư phòng ở Tây sườn luôn một mình nàng độc chiếm, hẳn là hắn không có cơ hội mới phải chứ.
“Hơn một tháng trước.
Từ Nguyệt Gia thản nhiên đáp lời.
Hơn một tháng trước, Ôn Diệp âm thầm tính toán, là khoảng thời gian nàng theo Lục Thị ra ngoài tránh nóng.
"Nếu lang quân đã đọc rồi, sao lúc trước còn giả vờ."
Nói từ sớm, nàng cũng được hưởng thụ sớm.
"Trong sách của nàng nói cái này gọi là niềm vui bất ngờ."
Nếu như nhớ không nhầm thì hình như hôm nay là sinh nhật hắn.
Ôn Diệp mặc niệm một lúc, nói: "Lang quân còn đọc cả thoại bản?"
Từ Nguyệt Gia: "Nó bọc trong bìa sách "Tam Tự Kinh", trong lúc rảnh rỗi ta đã lấy nhầm."