Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng ấy hy vọng Ôn Diệp có thể tỉnh táo một chút.
Lục Thị lại bùi ngùi khuyên nhủ: "Tuy dung mạo tài năng của Nhị đệ là bất phàm, nhưng cho dù có vẻ ngoài tuyệt sắc tới mức nào thì cuối cùng nó vẫn có một ngày già nua đi."
Ôn Diệp nói một câu trái với lòng: "Tẩu tẩu, với ta mà nói vẻ ngoài không quan trọng lắm."
Nhắc nhở rất kịp thời, nàng về phải nói với Từ Nguyệt Gia nên chăm chỉ rèn luyện sức khỏe mới được.
Lục Thị cả giận: "Không so đo cái vẻ ngoài kia, vậy muội thích cái gì? Trái tim của Nhị đệ?"
Ôn Diệp gật đầu: "Đúng vậy."
Đúng là nàng hy vọng những "tư tưởng vượt mức quy định" đó luôn được duy trì.
Lục Thị: ”..."
Thấy bộ dáng dầu muối không ăn của nàng, Lục Thị thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt đây.
Một lúc lâu sau, Lục Thị mới sắp xếp lại ngôn ngữ lần nữa, tiếp tục khuyên nhủ: "Cuộc sống sau này còn mấy chục năm nữa, muội không sợ tương lai sẽ hối hận với lựa chọn này sao?"
Ôn Diệp vẫn kiên trì: "Chuyện con cái, ta đều nghe theo lang quân."
Có điều cuối cùng nàng vẫn nói thêm một câu: "Còn về tương lai, ta nghĩ nếu lang quân đổi ý thì tẩu tẩu cũng sẽ không mặc kệ ta đúng không?"
Lục Thị nổi giận nói: "Ta mặc kệ muội, cho chừa cái tật ngoan cố."
Cũng không biết Nhị đệ có gì tốt mà mê hoặc muội ấy tới mức này nữa.
Ôn Diệp chủ động bê ghế đến ngồi xuống trước mặt Lục Thị, giống một đứa bé mới học được thói làm nũng, nói chắc nịch: "Tau tau không làm thế đâu."
Lục Thị đã sắp bị Ôn Diệp chọc cho tức xì khói, suýt nữa mất đi vẻ ổn định bình tĩnh xưa giờ, nàng ấy vốn không rảnh để phát hiện ra điểm bất thường trong chuyện này, bây giờ cả đầu óc nàng ấy toàn là thất vọng với Từ Nguyệt Gia và hận Ôn Diệp sắt không thành thép.
Ôn Diệp tiếp tục cười nói: "Hơn nữa, có ví dụ tốt như Đại ca ngay trước mắt, ta tin tưởng lang quân sẽ không thay đổi."
Điều tốt nhất của Từ Gia chính là cái thói trăng hoa của tổ phụ Từ Nguyệt Gia gần như không được di truyên cho con cháu, không chỉ có Từ Quốc Công và Từ Nguyệt Gia tạm thời không có thị thiếp, mà nhóm thúc thúc của hai huynh đệ họ, số người có thị thiếp chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nam nhân không trăng hoa, hậu viện sẽ bớt đi tranh sủng, nếu càng kéo dài, các con cháu chung sống với nhau tình cảm dần sẽ trở nên chân thành.
Lục Thị nghe thấy Ôn Diệp nhắc tới Từ Quốc Công, giọng điệu của nàng ấy không tốt cũng không xấu nói: "Lòng dạ Đại ca muội đơn giản, không giống như Nhị đệ, trong đầu óc toàn là tổ ong."
Ôn Diệp phản bác thay Từ Nguyệt Gia bằng vài câu cho có lệ: "Không tới mức đó chứ."
Lục Thị lại nói: "Làm sao không tới mức đó, từ nhỏ Đại ca muội đã không chững chạc bằng Nhị đệ."
Nói đến đây, trong đầu Lục Thị bỗng lóe lên một vài ký ức xa xăm, không khỏi nói: "Vừa ngốc vừa thích khóc nhà.”
Trong lòng Ôn Diệp "ô" lên một tiếng, hình như nàng đã nghe thấy "bí mật" nào đó rồi.
Lúc này Lục Thị cũng phát hiện ra mình lỡ lời, đã bất cẩn nói ra chuyện khi bé của nàng ấy và lang quân.
Nàng ấy nhanh chóng sửa sai: "Thật ra cũng không ngốc lắm, năm đó Đại ca muội lên chiến trường cũng đã lập được không ít chiến công."
Khi đó Lão Quốc Công vẫn còn sống, vì không để Quốc Công phủ rơi vào vũng nước bẩn tranh giành ngai vàng, Từ Quốc Công khi ấy mới chỉ là thế tử lãnh ban thưởng vì đã lập công xong lập tức cáo ốm giao ra binh quyền, nhàn rỗi ở nhà.
Chờ sau khi Thánh Thượng đăng cơ, chiến sự biên quan dân tạm ổn, Từ Quốc Công không cần lên chiến trường nữa, tiếp tục ở lại kinh thành, thỉnh thoảng giúp Thánh Thượng luyện binh hoặc đến Công Bộ cải tiến vũ khí gì đó.
Cho dù trong lòng Ôn Diệp nghĩ như thế nào thì mặt ngoài đều đồng ý với Lục Thị: "Đó là đương nhiên."
Lục Thị: "Tuy bọn họ là huynh đệ ruột, nhưng tính tình cả hai khác nhau một trời một vực, ta tin muội có thể nhìn ra, không phải ta nói Nhị đệ không tốt, chỉ là, chỉ là..."