Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôn Diệp cười hì hì nói: "Ta ở lại phủ chăm sóc tẩu tẩu không tốt sao?"
Lục Thị vẫn còn hơi tức nhưng không quên hỏi: "Vậy Tuyên Nhi thì sao?"
Ôn Diệp ngẫm nghĩ một thoáng rồi lập tức trả lời: "Đương nhiên cũng ở lại rồi."
Không nhắc tới chuyện khác, tốt xấu gì cậu bé cũng được coi như là "công cụ đảm bảo sủng ái" mà.
Sau một hồi thao thao bất tuyệt của Ôn Diệp, cuối cùng Lục Thị đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, có điều nàng ấy vẫn chưa có ý định hỏi thẳng, chỉ nói: "Tuyên Nhi quá may mắn mới có được một mẫu thân tốt như muội."
Cuối cùng cũng coi như tất cả đã tốt đẹp, Lục Thị cũng không có ý định cố cứu vãn chuyện này, người xưa có câu này không phải không có lý: Muốn biết người đó có quân tử hay không hãy nhìn cử chỉ lời nói, đừng nhìn qua tư tưởng.
Ôn Diệp nhớ lại buổi sáng nay khi biết Từ Ngọc Tuyên vẫn tè ướt giường thì bất giác bật cười, thành thật lắc đầu: "Cũng không chắc đâu."
Lục Thị: ”..."
Coi như bây giờ nàng ấy đã nhìn thấu rồi, khuyết điểm lớn nhất của Ôn Diệp chính là quá thành thật, mà ưu điểm lớn nhất trên người nàng chính là gian dối rất đúng chỗ.
*
Từ Nguyệt Gia rời khỏi chính viện về Tây viện thay quan bào, sau đó mới quay lại tiền viện, Từ Quốc Công thấy chỉ có một mình hắn thì hỏi: "Người đâu?"
Bên cạnh Từ Quốc Công là một thanh niên cũng xêm xêm tuổi tác Từ Nguyệt Gia, dung mạo tao nhã, hành động cử chỉ lễ độ, nói: "Tử Đàn biểu huynh."
Từ Nguyệt Gia gật đầu sau đó mới nói: "Một lát nữa Đại tẩu sẽ đến."
Từ Quốc Công nói với giọng chê trách: "Đã bảo đệ ở đây trò chuyện cùng Đình Hiên đi, để hạ nhân đi là được rồi."
"Vừa lúc tiện đường." Giờ phút này Từ Nguyệt Gia không muốn trò chuyện với y quá nhiều.
Trong đầu hắn vẫn luôn quay vòng những lời vừa mới nghe khi nãy.
Thân Đình Hiên thấy vậy, thì cất lời để hòa hoãn bầu không khí: "La Đình Hiên thất hẹn, đến đây sớm hơn hai ngày so với ngày hẹn trong thư.”
Từ Quốc Công nghe vậy, xua tay nói: "Mấy chuyện này sao có thể trách đệ được, muốn trách thì trách đám thổ phỉ kia."
Không sai, trên đường Thân Đình Hiên nhập kinh xui xẻo gặp phải một đám thổ phỉ, suýt nữa thì mất cả người lẫn của, vì để đảm bảo đoạn đường tiếp theo không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn thế này, hắn đã ra sức ra roi thúc ngựa, vì thế nhập kinh sớm hơn ngày hẹn hai ngày.
"Đại biểu tẩu của đệ đã cho người dọn dẹp xong viện cho đệ rồi." Từ Quốc Công tiếp tục nói: "Đệ cứ yên tâm sống ở đó là được."
Thân gia cũng có nhà có cửa ở kinh thành, năm ngoái sau khi Đại cô mẫu hồi kinh đã đặt mua một căn, cách Quốc Công phủ chỉ cách hai con phố, nhưng vì bây giờ Thân Đình Hiên vội vàng hồi kinh cho nên nhà cửa vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.
"Đúng vậy." Lục Thị vội vàng đi vào nói: "Đệ cứ yên tâm sống trong phủ, nếu không thì ta biết ăn nói với cô mẫu thế nào đây."
Sau khi Từ Nguyệt Gia rời đi thì tỳ nữ kia cũng không dám chờ mười lăm phút sau mới đi vào, khi Lục Thị biết tin Thân Đình Hiên đã vào trong phủ thì đã đưa Ôn Diệp đến đây cùng.
Đâu tiên Thân Đình Hiên hành lễ với Lục Thị: "Đình Hiên ra mắt Đại biểu tẩu."
Ngừng mấy giây sau, rồi hắn lại hơi khom người với Ôn Diệp: "Và cả Nhị biểu tẩu."
Ôn Diệp gật đầu thăm hỏi, gọi một tiếng: "Biểu đệ"
Thân Đình Hiên lại nói thêm một câu: "Nghe danh đã lâu."
Lục Thị nghe thấy bốn chữ này thì khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt liếc nhìn Ôn Diệp.
Ôn Diệp: "..."
Không hổ là nhi tử của Đại cô mẫu.
*
Sau khi sắp xếp cho Thân Đình Hiên ổn thỏa, cả nhà cùng dùng bữa tối ở chính viện, sau đó Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia cùng nhau về lại Tây viện.
Mùa đông trời mau tối, sau khi Ôn Diệp tắm rửa đi ra ngoài, hành lang bên ngoài đã được đốt đèn.
Trong phòng ánh nến sáng rực rỡ.
Còn Từ Nguyệt Gia đang ngồi ở trên giường, lật xem điển tịch mà hắn đã sao chép lúc trước.
Ôn Diệp leo lên giường, chớp mắt một cái trong tay nàng đã có thêm một quyển sách, có điều là thoại bản chứ không phải sách Luận Ngữ linh tinh.