Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Về mặt này, Thường di nương vẫn còn hơi tiếc nuối: "Chỉ tiếc số vải dệt mà ta tích cóp cho hài tử tương lai của con."
Ôn Diệp cười nói: "Số vải dệt đó làm xiêm y cho tiểu muội đi, Quốc Công phu nhân đối xử với con rất tốt, bây giờ trong nhà kho của nữ nhi vải vóc loại tốt đang chất thành từng chồng, mặc không xuể kìa."
Thường di nương lại nói: "Lòng ta hiểu rõ mà."
Sau khi đi ra khỏi Khê Thúy Viện, Ôn Diệp đi được nửa đường mới nhớ ra quên tặng quà sinh nhật sớm cho tiểu muội, nàng nhanh chóng quay ngược trở lại.
Trong Khê Thúy Viện, Thường di nương đang thương lượng với tiểu nữ nhi: "Bạc mà di nương để dành sau này vẫn phải để lại cho Tứ tỷ của con một nửa, con đừng vì thế mà xa cách với Tứ tỷ con nhé."
Ôn Nhiên không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, nàng ấy hỏi: "Tứ tỷ có nỗi khổ tâm gì sao? Con còn không ít này, di nương cầm hết đi cũng được."
Khoản tiền nàng ấy được ban thưởng lúc trước chỉ mới tiêu một khoản nhỏ, hiện giờ còn dư lại rất nhiều.
Thường di nương vui mừng cười nói: "Của con thì con tự giữ kỹ đi, phần của Tứ tỷ con để di nương từ từ tích cóp là đủ rồi."
Ôn Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: "Ngày mai phụ thân sẽ kiểm tra bài tập của con, con sẽ tranh thủ thể hiện thật tốt để phụ thân vui mừng, chắc chắn người sẽ móc bạc cho con."
Từ sau khi tiến cung nàng ấy đã rất ít có cơ hội moi tiền từ chỗ phụ thân, xem ra lần này phải ra sức gom một lần mới được.
Ôn Diệp đứng ở cuối hành lang, bỗng nhiên trong lòng nàng ngổn ngang cảm xúc.
Cuối cùng nàng không đi vào làm phiền họ.
Sống trên đời khó vẹn toàn cả đôi đường, nếu làm thế thì có thể khiến họ an tâm một chút, vậy không sao cả.
Ôn Diệp đứng bên ngoài phòng một lát, chờ đến khi hai nương con trong phòng thương lượng xong mới cất bước đi vào.
Trước lúc Thường di nương thương lượng chuyện này với Ôn Nhiên, bà ấy đã cho người hầu trong viện rời đi nơi khác.
Thấy Ôn Diệp bỗng im hơi lặng tiếng quay ngược trở về, Thường di nương thấy hơi ngạc nhiên, hỏi: "Đánh rơi đồ sao?"
"Cũng tương tự như đánh rơi." Ôn Diệp bình tĩnh nói rồi lấy cái hộp trong tay ra: "Tặng tiểu muội."
Sau khi Thường di nương nhìn thấy cái hộp không nhỏ, nói: "Cái này tốn bao nhiêu bạc?"
Ôn Diệp đặt hộp xuống rồi nói: "Không tốn nhiều lắm đâu."
Vẻ mặt Thường di nương ngập tràn không tin.
Ôn Nhiên cũng vậy, nàng ấy nói: "Tứ tỷ, bảy tám tượng khỉ bằng vàng tỷ tặng ta năm trước vẫn còn đó, ta và di nương không thiếu tiền tiêu đâu."
Cho dù ngày nào đó thiếu thật thì chỉ cần nàng ấy dụng công đọc sách sẽ luôn có cơ hội kiếm lại được.
Dù sao thì cũng không thể lãng phí công sức học tập được.
Ôn Diệp và Thường di nương cũng không biết rằng Ôn Nhiên đã tìm được một con đường mưu sinh.
Ôn Diệp đành phải giải thích: "Không phải là món đồ gì quý giá thật đó, là ta tự tay làm một ít đồ ăn và đồ chơi thú vị, không đáng bao nhiêu đâu."
Là nương con và tỷ muội nhiều năm, sao Ôn Diệp không hiểu hai người trước mặt nàng cho được chứ.
Nếu như năm nào nàng cũng tặng họ những món quà quá quý giá thì chỉ sẽ khiến họ thêm bất an, năm ngoái nàng vừa vung tay một cái đã vô cùng xa hoa, ngoại trừ muốn để họ có cuộc sống tốt hơn ra thì còn muốn để họ biết bản thân nàng sống ở Quốc Công phủ thuận buồm xuôi gió.
"Thức ăn?" Ôn Nhiên động lòng, nói: "Là món gì thế?"
Tuy rằng trước khi Ôn Diệp xuất giá đã để lại thực đơn, khi Ôn Nhiên muốn ăn Thường di nương sẽ ra lệnh phòng bếp nhỏ làm cho nàng ấy ăn, nhưng không biết tại sao nó không bao giờ còn hương vị như khi Ôn Diệp ở nhà.
"Muội nếm thử sẽ biết." Ôn Diệp làm theo khẩu vị của hai người.
Mùa đông đồ ăn không dễ bị hỏng, mang đến phòng bếp nhỏ hâm nóng lại thì hương vị vẫn như bình thường.
Ôn Diệp lại ở Khê Thúy Viện thêm một lúc nữa, ăn cùng di nương và Ôn Nhiên mấy miếng điểm tâm xong rồi mới thật sự rời đi.