Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng không muốn vì mình mà khiến cho tình cảm giữa Lục Thị và Từ Quốc Công "tan vỡ".
Làm người phải chừa đường lui, để sau này còn có thể nhìn mặt nhau.
Cho dù Ôn Diệp khiêm tốn nhưng cao đắp mặt và cao dưỡng da do nàng đích thân điều chế vẫn được rất nhiều vị bằng hữu của Lục Thị yêu thích.
Không phải vì họ thiếu những cái này, mà đồ dưỡng da, chỉ cần trong tay có chút bạc là các phu nhân sẽ đặt mua ngay, thứ họ hâm mộ chính là tình cảm giữa Lục Thị và Ôn Diệp.
Chỉ mỗi hướng dẫn cách dùng và những việc cần chú ý thôi mà nàng đã viết vài trang giấy, có thể thấy nàng thật lòng điều chế một bộ dưỡng da để tặng tẩu tẩu của mình.
Ngày hôm nay, Lục Thị trải qua vô cùng vui vẻ.
Đến chạng vạng, sau khi Lục Thị lục tục tiễn các bằng hữu về, còn mình quay về chính viện.
Từ Quốc Công đã có mặt, trên bàn còn đặt một cái hộp.
Lục Thị nhướng mày, tâm trạng vui vẻ đi qua hỏi: "Trang sức sao? Mở ra xem thử nào."
Từ Quốc Công: "Không phải."
"Nàng đoán lại đi." Giọng điệu nói chuyện tựa như còn pha thêm chút kiêu ngạo.
Lục Thị ngạc nhiên: "Thế mà không phải sao?"
Từ Quốc Công đưa tay mở cái hộp ra: "Là bánh ngọt!"
Lục Thị bừng tỉnh nói: "Chẳng trách hôm nay Cảnh Lâm không thấy đâu, thì ra là chàng giành quà của nó rồi?"
Từ Quốc Công tự bào chữa cho bản thân: "Cảnh Lâm làm sao, tất cả những cái này đều là bánh ngọt cho ta đích thân làm."
Lục Thị liếc mắt nhìn mấy món bánh ngọt một lúc, rồi nói: "Sao ta lại thấy hình thức giống như là điểm tâm ở Ngọc Phương Viên vậy?"
Từ Quốc Công xấu hổ ho khụ một tiếng, nói: "Ta đến Ngọc Phương Viên học, không phải nàng thích điểm tâm ở đó sao."
Thấy Lục Thị không có chút bất ngờ và ngạc nhiên nào, Từ Quốc Công thấy hơi mất mát.
Lục Thị giả vờ như không phát hiện ra, nói: "Buổi tối ta không bao giờ ăn món ngọt, Quốc Công gia đã quên rồi à?"
Từ Quốc Công hối hận không thôi, không ngờ y lại quên thói quen của nàng.
Lục Thị lắng lặng nhìn hắn một lúc lâu, rồi bỗng nhiên cười nói: "Chàng chọn giúp ta một miếng đi."
Từ Quốc Công đã lập tức hồi phục, trở nên phấn khởi giới thiệu cho Lục Thị: "Cái này là bánh cuộn Kim Ngân, là món ta giỏi nhất!"
Nếu như con người cũng có một cái đuôi như động vật thì chắc chắn lúc này cái đuôi phía sau Từ Quốc Công đã ngẩng cao lên, lắc trái lắc phải rồi....
Hôm sau.
Sau khi Ôn Diệp đến chính viện dùng bữa trở về đã cảm thán nói: "Lang quân, ta đúng là một người tốt mà."
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Từ Nguyệt Gia, Ôn Diệp vẫn mặt dày mày dạn nói tiếp: "Nếu không phải ta kiên trì không nói cho lang quân biết rốt cuộc ta sẽ tặng quà gì cho tẩu tẩu, thì chưa chắc Đại ca có thể làm ra món điểm tâm ngon như vậy."
Trên bàn ăn hôm nay, rõ ràng nàng đã cảm nhận được bầu không khí khác với mọi ngày giữa Lục Thị và Từ Quốc Công.
Nếu như lúc trước nàng không kiên định để vượt qua cám dỗ, khiến Từ Quốc Công dốc lòng học tập thì sao ngày hôm qua có thể thuận lợi như vậy.
Sau khi nghe Ôn Diệp nói hươu nói vượn xong, Từ Nguyệt Gia khẽ gật đầu: "Đúng là như thế thật."
Những lời này của Ôn Diệp đã dẫn đường soi sáng cho Từ Nguyệt Gia.
Mỗi khi Từ Quốc Công tới tìm hắn "tính sổ”, hắn cũng nói giống hệt như vậy: "Nếu ngày đó ta thám thính ra thì huynh trưởng còn kiên trì học làm điểm tâm nữa không?"
Từ Quốc Công bật thốt theo bản năng: "Sẽ không."
Từ Nguyệt Gia: "Cho nên, huynh trưởng cần phải cảm ơn ta thật tốt, đây mới là lẽ đương nhiên."
Từ Quốc Công: "..." Ta cảm ơn nhé, bộ tưởng y bị ngu chắc?
*
Trước khi đến mùa hè, Từ Nguyệt Gia lại sắp xếp thêm một tiết học võ cho Từ Ngọc Tuyên.
Đầu tiên học nền tảng trước.
Từ Ngọc Tuyên được Lục Thị nuôi dưỡng rất tốt, không hề nhìn ra cậu bé là đứa trẻ sinh non.
Lúc trước vì để giữ cậu bé mà Từ Minh Nguyệt đã uống không ít thuốc an thai, là thuốc thì sẽ có mấy phần độc nhưng mấy năm nay số lần Từ Ngọc Tuyên đổ bệnh là rất ít, nếu không có Lục Thị cẩn thận chăm sóc, sợ rằng cậu bé sẽ giống như phụ thân Từ Nguyệt Gia của mình, chỉ học được chút chiêu thức mèo cào.