Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôn Diệp nói: "Cái này gọi là mì trường thọ, càng dài chứng tỏ càng sống được lâu."
Từ Ngọc Tuyên vừa nghe thì lập tức muốn đứng lên ghế, cậu bé muốn xem sợi mỳ trong chén dài đến mức nào.
Ở trước mặt Từ Nguyệt Gia và Ôn Diệp, Từ Ngọc Tuyên không cần thủ phép tắc, về mặt này, có Từ Nguyệt Gia dạy dỗ dẫn dắt, tuy Từ Ngọc Tuyên còn nhỏ tuổi nhưng cũng dần hiểu được hành động dẫm lên ghế này, ngoại trừ trước mặt mẫu thân và phụ thân thì cậu bé không được làm ở những nơi khác.
Dưới sự giúp đỡ của Hà Hương, Từ Ngọc Tuyên thuận lợi đứng vững, sau khi nhìn thấy sợi mì còn dài hơn cả mình thì cậu bé há to cái miệng nhỏ, muốn có giật mình bao nhiêu thì giật mình bấy nhiêu.
Sau khi ngồi xuống một lần nữa thì cậu bé nhìn sợi mì trong chén, rõ ràng là không nỡ ăn.
Từ Ngọc Tuyên nhìn trái nhìn phải một lúc, thấy trước mặt Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia cũng có một chén mì, đôi mắt cậu bé hơi sáng lên: "Nương cũng có?”
Ôn Diệp "ừm" một tiếng đáp lời cậu bé: "Mỳ còn nhiều, không được bỏ lãng phí."
Từ Ngọc Tuyên nghe vậy, ngay sau đó lại nhìn về phía Từ Nguyệt Gia: "Phụ thân."
Trẻ con ngây thơ, có suy nghĩ gì cũng đều hiện rõ trên nét mặt, Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn cậu bé, sau đó cầm đũa gắp sợi mỳ trong chén lên.
Dưới ánh mắt trông mong của Từ Ngọc Tuyên, một đoạn mì ngắn hơn của cậu bé xuất hiện trước mắt cậu bé.
Đối mặt với ánh mắt một lớn một nhỏ, Ôn Diệp vẫn rất bình tĩnh nói: "Không còn cách nào khác, khi tới chén của lang quân thì mỳ đã nhồi sẵn bỗng không đủ."
Tuy nàng thích sáng tạo món ăn nhưng số lần làm mì, tính cả hai đời đều chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhão thì thêm bột, khô thì thêm nước.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Vốn nàng chỉ định làm một chén, còn chén mì trước mặt nàng và Từ Nguyệt Gia đều là ngoài ý muốn.
"Chén của ta cũng không dài." Vì để bày tỏ bản thân không cố tình, Ôn Diệp cũng gắp sợi mì trong chén của mình lên, nói: "Lang quân, làm người không được quá tham, chúng ta sống tới bảy tám chục tuổi là được, Tuyên Nhi mới là người cần sống lâu trăm tuổi kìa."
Có lẽ chỉ nghe hiểu một nửa, Từ Ngọc Tuyên kiên quyết không đồng ý nói: "Không cần! Tuyên Nhi muốn mẫu thân phụ thân cũng sống lâu trăm tuổi!"
Sau khi nói xong cậu bé còn muốn chia mì trong chén của mình ra làm ba.
Từ Nguyệt Gia kịp thời cản cậu bé lại, nói: "Phu thân sống đủ rồi."
Suýt nữa thì Ôn Diệp đã phì cười thành tiếng.
Nét mặt Từ Ngọc Tuyên đầy khó hiẻu.
*
Từ sau khi biết Từ Ngọc Tuyên lớn hơn tuổi thông báo bên ngoài hơn một tháng, thỉnh thoảng nàng sẽ nghĩ, sau này đứa bé này còn có thể cao thêm được nữa không? Trẻ con bốn tuổi cao bao nhiêu là vừa nhỉ, Từ Ngọc Tuyên có đạt tiêu chuẩn không?
Có lẽ là vì rảnh rỗi sinh nông nỗi, buổi tối sau khi trò chơi kết thúc, Ôn Diệp nhớ tới việc này, thuận miệng hỏi Từ Nguyệt Gia.
Lúc ấy Từ Nguyệt Gia lúc đang đút nàng ăn trái cây.
Lúc nghe thấy vấn đề này, hắn vừa cảm thấy cạn lời vừa cảm thấy đúng là người như nàng sẽ hỏi câu này.
Từ Nguyệt Gia đặt đĩa đựng trái cây xuống, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại, nói: "Vóc dáng trưởng tỷ cao gây, còn phụ thân của Tuyên Nhi thì ta chưa từng gặp."
Ôn Diệp nghe xong nói: "Vậy không phải chàng đã từng gặp cô cô của Tuyên Nhi sao? Nàng thì sao? Huynh muội ruột thịt có lẽ sẽ giống nhau."
Từ Nguyệt Gia nhớ lại, nói: "Không chênh lệch với trưởng tỷ lắm."
Đột nhiên Ôn Diệp nổi hứng đùa giỡn: "Ta còn tưởng lang quân sẽ nói mấy lời như "thời gian trôi qua lâu rồi, ta không nhớ rõ" nữa đấy chữ”"
Trong thoại bản, nam chính có người trong lòng đều nói như vậy với thê tử.
Hai ngày trước nàng mới đọc một cuốn.
Từ Nguyệt Gia nhớ tới mấy cuốn thoại bản hắn được nàng nhờ đến tiệm sách mua hộ cách đây mấy ngày, nói: "Trí nhớ ta tốt lắm, không bị mất trí nhớ."
Tề Vân Cầm không những là cô cô ruột của Từ Ngọc Tuyên mà còn là ân nhân cứu mạng của hắn, lại còn ở trong phủ dưỡng bệnh gần nửa năm, sao Từ Nguyệt Gia không nhớ rõ dáng vẻ của nàng ấy cho được chứ.