Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện vặt vãnh hằng ngày (6):
Nháy mắt Từ Cảnh Dung đã mười bảy, Lục thị nghĩ cũng đến lúc cân nhắc cho cậu.
Từ Cảnh Dung chín tuổi vào Tùng Sơn học viện, mười lăm tuổi miễn cưỡng thi đậu tú tài, Lục thị mới cho phép cậu vào quân doanh rèn luyện.
Mặc dù cậu đọc sách bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng là thế tử Quốc Công phủ, ngoại hình lịch sự tuấn tú, xung quanh oanh oanh yến yến cũng không có bao nhiêu người, Mãn Thịnh Kinh cũng muốn cậu làm con rể, trong đó cũng không ít thế gia phu nhân.
Không cần Lục thị tiết lộ tin tức ra bên ngoài, đã có không ít thân thích tới cửa hỏi thăm hôn sự của trưởng tử.
Nhưng Lục thị chỉ muốn Tống gia, Tống gia lão thái gia là nguyên lão tam triều, đám hậu bối mặc dù không có quá xuất sắc, nhưng đều chính trực, chưa từng nghe qua vụ bê bối gì.
Cô nương Đại phòng Tống gia lúc trước trong một lần ngắm hoa yến, Lục thị gặp qua một lần, đoan trang ôn nhu, lúc trả lời không kiêu ngạo không nịnh hót giả nai.
Lục thị đem việc này nói cho Ôn Diệp nghe.
Ôn Diệp nghe xong nói: "Muội nhớ Tống gia cô nương còn nhỏ chứ? Giờ đã đến tuổi cập kê rồi sao?"
Buổi tiệc ngắm hoa kia, Ôn Diệp cũng có đi, mơ hồ có chút ấn tượng.
Lục thị nói: "Đó đều là chuyện năm ngoái, Tống gia cô nương năm nay mười sáu, Tống phu nhân hẳn cũng đang cân nhắc cho cô bé."
Ôn Diệp: "Vậy tẩu có muốn hẹn gặp Tống phu nhân một lần không?"
Lục thị nhìn về phía nàng nói: "Thiếp mời ta đã gửi rồi, hẹn ngày sau đến chùa Phổ Khánh dâng hương."
Ôn Diệp nghe vậy, đột nhiên cảm khái, chùa Phổ Khánh ngoài Thịnh Kinh này không bằng đổi tên thành “Hội sở thân cận thế gia Thịnh Kinh" thì hợp hơn.
"Muội đi cùng ta." Ngay sau đó Lục thị lại nói, sợ Ôn Diệp sẽ cự tuyệt.
"Được." Ôn Diệp cười cười nói "Ta giúp Tẩu tẩu nhìn."
Lục thị hài lòng nói: "Cũng gần như vậy thôi."
Tống gia bên này, lúc Tống phu nhân biết được là thiếp mời của quốc công phủ, vẻ mặt là có chút ngạc nhiên.
Tống gia trong triều khá kín tiếng, lại có lão thái gia thỉnh thoảng dặn dò, bê ngoài có vẻ khá hơn bên trên một chút, Tống phu nhân gần đây xem mắt cho trưởng nữ, nhưng toàn là người góa hoặc kém Tống gia.
Tống đại nhân sau khi biết được, lo lắng: "Lieu địa vị của Quốc công phủ có cao quá không? Lỡ như Lệnh Nghi ga vào phải chịu oan ức thì sao. 2"
Tống phu nhân cười nhạo một tiếng: "Nói giống như lệnh nghi gả thấp sẽ không bị ủy khuất ý, ít nhất người như Từ Quốc Công phủ, sẽ giữ cho người ta thể diện cơ bản."
Nàng ấy cũng không muốn để cho nữ nhi sau khi xuất giá phải khổ cực và phải làm việc vất vả để nuôi sống gia đình chồng.
Tống đại nhân đương nhiên hy vọng nữ nhi sau khi lập gia đình có thể vẫn thư thái, y nói: "Đã như thế, bà đi gặp người ta một lần đi, còn ta đi nói với cha một tiếng."
Trước khi rời đi, Tống đại nhân lại bổ sung một câu: "Bất luận ngày sau có thuận lợi hay không, hôn sự của Lệnh Nghi cũng coi như đã ổn."
Tống phu nhân hiểu được, nàng ấy cũng hy vọng sẽ thuận lợi, lúc trước chọn mấy nhà kia, vốn còn cảm thấy không tệ, nhưng hôm nay khi đóng tập đề cử này lại, nhìn lại, nàng ấy chẳng thấy vừa mắt gì cả.
Lục thị có ý, Tống phu nhân cũng có ý.
Đến ngày sau, mọi người ở chùa Phổ Khánh gặp mặt tất nhiên cũng thuận lợi.
Trước mắt chỉ chờ Từ Cảnh Dung tháng sau từ quân doanh trở về, để cho cậu cùng Tống gia cô nương gặp nhau, nếu như bọn họ cũng hài lòng, hôn sự này coi như chính thức xác nhận.
Ôn Diệp sau khi từ chùa Phổ Khánh trở về liền cùng Từ Nguyệt Gia nói việc này.
Từ Nguyệt Gia đem nho đã bóc xong đưa qua nói: "Tống gia không tệ."
Ôn Diệp ăn nho, ngồi dậy nói: "Đúng vậy, ánh mắt của ta và tẩu tẩu cũng không tệ."
Từ Nguyệt Gia yên lặng chăm chú nhìn nàng một lát, sau đó tiếp tục bóc vỏ nho.
Giống như đang chứng minh lời nói của nàng.
Hiện giờ Lục thị đã yên tâm, Ôn Diệp lại có chút lo lắng nói: "Lang quân, chàng nói sau khi Cảnh Dung cưới vợ, có thể đuổi chúng ta ra ngoài không?"