Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mẹ Kế Zombie
  3. Chương 41
Trước /70 Sau

Mẹ Kế Zombie

Chương 41

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vương Hiểu Thư chưa kịp tắm rửa, bởi vì hình như Nguyên Tử xảy ra việc lớn, chờ đến khi Z đi ra thì Tiêu Trà đã phát lệnh triệu tập mọi người đến phòng họp. Cô đành phải thu về bước chân tiến vào phòng tắm, rửa mặt và lau đầu rồi ra cửa.

Z cúi đầu nhìn cô, lặng lẽ che trước người cô để chắn gió giúp cô, đặt bàn tay hơi lạnh của cô vào túi áo, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho cô. Vương Hiểu Thư ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nắm cằm cô để cô cúi xuống khiến cô ngẩn ra.

Hai người đi không bao lâu liền tới phòng họp của Nguyên Tử, người ở đây cũng không nhiều, chủ yếu là vài nhân vật quan trọng của Nguyên Tử, cùng với đám người Yusuke Miyazaki. Tiêu Nhã Nhã và Y Ninh có lẽ là vì vết thương quá nặng cho nên không tới tham dự, nhưng Tiêu Tùng, thân là thống đốc Nguyên Tử, hội nghị trọng yếu như vậy cũng không thấy bóng dáng, không khỏi có vẻ rất không xứng chức.

"Chào hai vị." Tiêu Trà mặt không biểu cảm, gật đầu chào hỏi Z và Vương Hiểu Thư, ánh mắt nhìn Z thật phức tạp, đôi môi trắng bệch nhếch lên, chào hỏi xong rồi ngồi phịch xuống ghế.

Chủ trì hội nghị không thể nghi ngờ là Tiêu Trà, hai tay hắn chống trên bàn, nhìn chằm chằm mặt bàn, từ từ nói: "Gấp rút gọi mọi người tới là có chút việc muốn xử lý, hiện tại Nhã Nhã và Y tiểu thư đang dưỡng thương, có đại ca chăm sóc, cho nên các vị không cần lo lắng, tuy hai người bị thương rất nặng, nhưng cũng không có nguy hiểm tính mạng." Hắn bỗng nhìn về phía Z, "Hi vọng lần sau Trương tiến sĩ đừng cố chấp như vậy nữa."

Z hoàn toàn không cho hắn mặt mũi, trực tiếp phản bác hắn trước mặt mọi người: "Tôi là tôi, anh quản được sao?" Con ngươi hẹp dài khinh miệt nhìn Tiêu Trà, hai chân đè lên nhau, một tay xoay xoay bút trên mặt bàn, khí chất trầm ổn lạnh nhạt, không nóng không vội.

Tiêu Trà hơi ngẩn ra, suy nghĩ một lát, chậm nói: "Thật có lỗi, có lẽ cách dùng từ của tôi có vấn đề, nhưng nơi này dù sao cũng là Nguyên Tử, hi vọng Trương tiến sĩ thu liễm một chút."

Tất nhiên là Z sẽ không thu liễm, hắn muốn nói gì đó, nhưng Vương Hiểu Thư bỗng cầm lấy bàn tay đang xoay bút của hắn, lời của Z vừa ra khỏi miệng, đổi thành một câu: "Ha ha, hiện tại ngoại trừ làm người tốt thì tôi cũng không thể làm gì khác."

"Trương tiến sĩ vẫn biết nói đạo lý." Tiêu Trà cười miễn cưỡng, gật đầu với Vương Hiểu Thư, "Cám ơn."

Cám ơn? Nói đạo lý? Thích nói đạo lý vậy thì một ngày nào đó hắn sẽ nói chút đạo lý với Tiêu Trà, đạo lý là thế này: 1. Đến hỏi mẹ ngươi đi, 2. Nằm máng ông ngươi, 3. Diệt mười tám đời tổ tông nhà ngươi... Z ôn hòa nhìn Tiêu Trà một cái, thay đổi một tay khác, tiếp tục xoay bút, lần này hắn không ngừng dùng bút làm ra tư thế nổ súng, chĩa về phía Tiêu Trà.

Tiêu Trà cảm nhận được ác ý nồng đậm của Z, nhưng hắn cũng không thể nói được gì, hắn hoài nghi Z là người đánh lén, nhưng hắn không tìm thấy chứng cứ, quân y không tìm được viên đạn trong thân thể Y Ninh và Tiêu Nhã Nhã, hơn nữa cho dù bọn họ có thể bảo vệ được tính mạng, nhưng rõ ràng đã có sự thay đổi trong cơ thể, đang từ từ thoát ly khống chế của bọn họ.

Tiêu Trà không dám trêu chọc Z, một khi hắn làm như vậy, Z sẽ trở mặt với hắn, nhưng nếu Z không phải người đánh lén hắn, hắn chẳng những mất đi cơ hội cứu Tiêu Nhã Nhã, còn có thêm một kẻ địch mạnh mẽ, huống hồ hiện tại Nguyên Tử còn có việc cần Z.

Tiêu Trà suy nghĩ tường tận, cười chân thành, giọng nói êm dịu: "Trương tiến sĩ, là như vậy, tôi cần anh và Vương tiểu thư bớt chút thời gian đi qua một chuyến, là vì khu zombie chúng ta khảo sát lúc trước đã xảy ra biến dị."

Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn: "Biến dị?"

"Đúng vậy." Tiêu Trà nhíu mày, nắm tay nói, "Không biết vì sao, tất cả zombie bị chúng ta bắn chết đều sống lại, đây là chuyện chưa từng xảy ra."

Z bình tĩnh nghe Tiêu Trà trần thuật, sắc mặt vẫn như bình thường, nhưng trong lòng hắn thì đã mắng Tiêu Trà mấy lần. Tên ngu xuẩn không quyết đoán lại không có chỉ số thông minh, hắn phải ở chỗ này dây dưa với bọn họ thật là lãng phí thời gian, nhưng mà... Hắn nhìn Vương Hiểu Thư, lại thấy hơi không cam lòng. Hắn lãng phí nhiều thời gian trên người cô như vậy, không đòi về thì thật phí phạm.

"Anh định làm thế nào, Tiêu phó thống đốc?" Vẻ mặt Yusuke Miyazaki sầu lo hỏi, trông giống như đang giả bộ.

Tiêu Trà nhìn rõ, thở dài, có ngụ ý nhìn Z: "Tôi còn chưa nghĩ được biện pháp tốt, ngoại trừ phân tán chúng ra để diệt trừ, cũng không biết việc này có xảy ra lần nữa hay không."

Yusuke Miyazaki không hề nhận ra mình biến thành người đàm phán thay Tiêu Trà, quay đầu nhìn Z với vẻ chờ mong: "Giáo sư, anh nhất định có cách!"

Động tác xoay bút của Z dừng lại, nhìn hắn, gằn từng chữ nói: "Gọi tôi tiến sĩ."

"....." Yusuke Miyazaki ngỡ ngàng một lát, nói, "Ừm, tiến sĩ..."

"Được rồi." Z đứng lên, nói với Tiêu Trà, "Việc đã nói xong thì tôi đi trước, cô ấy đi về còn chưa tắm rửa, mắc mưa không thay quần áo thì sẽ bị cảm, xin lỗi, không tiếp được nữa." Nói xong, hắn không đợi Tiêu Trà đáp lại mà kéo Vương Hiểu Thư đi, Vương Hiểu Thư bị hắn lôi ra ngoài, một đường đi theo hắn về chỗ ở, từ đầu đến cuối đều không nói gì.

Nhưng mà, cô càng không hỏi gì, Z lại càng không thoải mái.

"Em không có gì muốn hỏi tôi sao?" Hắn cáu kỉnh mở miệng.

Vương Hiểu Thư đang lấy quần áo tắm, buồn bực nhìn về phía hắn: "Hỏi cái gì?"

Đương nhiên là hỏi rốt cuộc là ai đánh lén Tiêu Trà, còn có... Z trầm giọng nói: "Hỏi tôi vì sao không giúp Tiêu Trà."

Vương Hiểu Thư nhìn hắn một lát, nói: "Từ trước đến giờ tôi cũng không hi vọng xa vời anh có thể biến thành Lôi Phong ngay lập tức, hơn nữa nhắc đến chuyện zombie, tuy anh là người trong nghề, nhưng vẫn rất nguy hiểm." Cô cầm quần áo vào phòng tắm, "Không giúp thì không giúp, không sao cả."

Z nhìn cô như không có việc đi vào phòng tắm, lại không có cách nào bình tĩnh như lúc trước.

Càng là người bạn để ý, lại càng dễ dàng chạm vào điểm mẫn cảm của bạn, trước kia hắn chưa bao giờ cảm thấy Vương Hiểu Thư nói có lý, hiện tại thì có chút rồi.

Sự kiện lần này đáng nhẽ phải là Tiêu Trà xin giúp đỡ → Z giúp đỡ, nhưng Z lại cự tuyệt, Tiêu Trà không có cách nào, đành phải xử lý theo biện pháp khẩn cấp, chuyên tâm tìm cách chữa khỏi vết thương của Tiêu Nhã Nhã.

Tiêu Nhã Nhã và Y Ninh nằm trên giường bốn năm ngày, hoàn toàn không có dấu hiệu thanh tỉnh, nhưng tình trạng của thân thể lại hoàn toàn bình thường, ngoại trừ hơi suy yếu thì không có vấn đề gì khác, điều này làm cho quân y có phần sứt đầu mẻ trán.

"Thật sự không có cách nào?" Tiêu Tùng nhếch nhác ngồi cạnh giường nhìn quân y, "Rốt cuộc Nhã Nhã gặp chuyện gì, vì sao còn chưa tỉnh, đã là ngày thứ năm rồi!"

Quân y khó xử nói: "Thống đốc, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi thật sự không có cách nào, tất cả các chỉ số sinh mệnh của tiểu thư đều bình thường."

"Bình thường bình thường! Hiện tại em ấy còn chưa tỉnh chính là không bình thường!" Tiêu Tùng bỗng đứng lên, đột nhiên hỏi, "Y Ninh đâu? Cô ta tỉnh chưa?"

Quân y hơi nhíu mày: "Tình huống của cô ấy tốt hơn một chút, có dấu hiệu tỉnh lại."

Tiêu Tùng hận đến nghiến răng: "Nhã Nhã bất tỉnh, cô ta lại tỉnh?"

"Là có dấu hiệu tỉnh lại, còn chưa tỉnh." Tiêu Trà luôn luôn im lặng sửa lại.

Tiêu Tùng lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt không che giấu được sự tức giận, Tiêu Trà biết hắn trách mình, bởi vì nếu không vì hắn thì Nhã Nhã cũng sẽ không bị thương, cho nên hắn không nói gì, im lặng nhận lấy sự oán hận của đại ca.

Tiêu Tùng thở dài, đang muốn nói gì, bỗng có người đến báo thống đốc Giải An Quân của căn cứ Ly Tử phát thư tín tới, hình như là đối phương nghe nói về bệnh tình của Tiêu Nhã Nhã, có cách để giúp cô khôi phục sức khỏe.

"Còn thất thần làm gì? Mau đi mời!" Tiêu Tùng vội đi ra ngoài, đi tới cửa bỗng quay lại, "Em đi thì hơn, anh trông Nhã Nhã, nếu em ấy không thấy anh thì sẽ đau lòng." Hắn buồn bã quay về, cúi đầu nhìn Tiêu Nhã Nhã đang ngủ say.

Tiêu Trà hơi do dự, nhưng vẫn không phản bác, đi theo binh lính truyền tin, thay đổi quân phục, cạo râu, lấy tư thái tao nhã đối thoại qua video với Giải An Quân, ước định thời gian gặp mặt.

Thu hoạch ngoài ý muốn này làm Tiêu Trà an tâm hơn một chút, dù sao đại sự hạng nhất hiện tại của Nguyên Tử là Tiêu Nhã Nhã bị thương, nếu Nhã Nhã có thể khôi phục, vậy thì dù vấn đề zombie khó khăn đến mức nào, hắn cũng sẽ không mệt mỏi như hiện tại, cho dù Nguyên Tử bị chiếm đóng, bọn họ cũng có thể đi tới nơi khác để xây dựng lại căn cứ, nhưng nếu mất đi muội muội thì sẽ mất đi thật sự.

Tiêu Trà nghĩ hết thảy theo hướng tốt, nhưng ông trời dường như muốn làm khó hắn, bày ra từng vấn đề nan giải.

Vấn đề lớn nhất, đó là Giải An Quân.

Giải An Quân vừa tới Nguyên Tử, đối mặt với Z và Vương Hiểu Thư, sự tình liền phát triển theo một hướng quỷ dị.

Giải An Quân là người trẻ tuổi như Z, khí chất của hai người rất giống nhau, nhưng Giải An Quân vô cùng gầy yếu, gầy yếu đến mức ngực như dán vào lưng, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút máu, một trận gió nhẹ thổi qua là có thể làm hắn ho khan vài tiếng.

... Người như vậy có thể cứu chữa Tiêu Nhã Nhã sao? Trong nguyên tác Giải An Quân chỉ được nhắc tới tên, một lần lên sân khấu duy nhất cũng chỉ là giao quyền quản lý căn cứ cho Y Ninh ở kết cục, sau đó đi ở ẩn cùng một cô gái.

Cô gái này hiện tại đang đứng bên cạnh hắn, là một cô gái tầm bằng tuổi Y Ninh, diện mạo tuy không xinh đẹp như Y Ninh, nhưng rất thanh nhã, mặc chiếc váy màu trà, khí chất bình ổn như mưa nhỏ tháng năm ở Giang Nam.

"Xin chào, Giải thống đốc." Tiêu Trà nhiệt tình bắt tay với Giải An Quân, hai tay luôn đặt ở sau người của Giải An Quân vươn ra bắt tay với hắn, ở giữa cách một tầng găng tay màu trắng.

"Thân thể của tôi không tốt lắm, thứ lỗi." Giải An Quân nói khẽ giải thích, diện mạo tinh tế làn da trắng nõn, giống như bước ra từ trong tranh, "Vị này là Nhạc Đào Lương, là tiểu muội của tôi." Hắn dịu dàng nhìn thiếu nữ kia, "Tiểu Nhạc, chào Tiêu phó thống đốc đi."

Nhạc Đào Lương nhu thuận nhìn về phía Tiêu Trà: "Chào Tiêu phó thống đốc."

Tiêu Trà cười ôn hòa: "Nhạc tiểu thư không cần đa lễ, tôi cũng không biết Giải thống đốc còn có một muội muội?"

Giải An Quân chua xót nhếch môi: "Không, Tiểu Nhạc không phải em gái ruột của tôi, em ấy là một trong những đứa nhỏ mà tôi thu dưỡng lúc trẻ, bọn họ chỉ nhỏ hơn tôi mấy tuổi, cho nên đều gọi tôi là đại ca."

"Đại ca?" Một giọng nói lạnh như băng với ý vị sâu xa bỗng chen vào, nhấn mạnh hai chữ này.

Giải An Quân phân chút sự chú ý đến người hắn cố gắng xem nhẹ nhưng lại không có cách nào làm bộ như không nhìn thấy, ánh mắt lóe lên một chút, chớp mắt lại, thân thể hơi giật giật, Nhạc Đào Lương bên cạnh lập tức đỡ hắn.

"Anh không sao." Giải An Quân trấn an vỗ vỗ tay Nhạc Đào Lương, gật đầu với người vừa nói chen vào - cũng là Z.

Z đứng cách đó không xa, ánh mắt dừng ở trên người Giải An Quân khiến hắn co người một chút, giống như Z là sát thủ vô cùng đáng sợ, tùy thời đều muốn lấy mạng hắn.

Vương Hiểu Thư im lặng nhìn hết thảy, trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, đứng ở bên cạnh Z.

"Không tốt rồi!" Binh lính Nguyên Tử vọt vào phòng khách có bầu không khí kì lạ, chật vật cao giọng báo, "Không tốt rồi! Báo cáo phó thống đốc bang, zombie ở khu khảo sát lại dị biến, hơn nữa số lượng đang gia tăng liên tục! Binh lính thủ vệ sắp không chống đỡ được!"

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net