Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lôi Khiếu Thiên im lặng, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, trầm tư suy nghĩ…
*****
Đường Kiến Tâm an toàn rời khỏi biệt thự. Cô còn muốn đi tìm lão đại của Ngục Thiên Minh để tính sổ nhưng Địch Long đã đến đây rồi, cô phải rời đi thôi!
Lúc này không phải là lúc để gặp Địch Long! Tiểu Ngải vì cô nên mới bị bắt đi, còn anh ta thì yêu chiều Tiểu Ngải như vậy, nếu biết được chuyện này thì cô sẽ gặp không ít phiền phức! Ít nhất cũng phải bắt anh ta đưa thuốc giải cho cô đã! Tuy không ảnh hưởng gì đến tính mạng nhưng cô cũng không thể giống Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm vòng kim cô trên đầu được!
Cảm giác đó như bị kiến cắn, cả người đau đớn nhưng không làm cách nào để hết đau được, càng phát tác lại càng khiến cô bất lực, đời này cô đã chịu nỗi đau đó quá đủ rồi!
Nhưng nếu tay không đi về thì cô thật sự không cam lòng… Từ từ đã, cũng không tính là tay không đi về được! Đường Kiến Tâm nhìn xuống tay mình, trong mắt vụt qua ý cười!
Bao nhiêu người tốn tâm huyết để tìm ngươi mà không tìm được, không ngờ cô lại có được mà chẳng mất chút công sức nào!
Bên ngoài căn biệt thự, Đường Kiến Tâm đi một đoạn rồi ngoái đầu nhìn lại… Sau đó bóng dáng cô nhanh chóng biến mất!
*****
Bên cửa sổ trong phòng Tề Phong, cũng chính là chiếc cửa sổ Đường Kiến Tâm vừa nhảy ra ngoài, một bóng đen im lìm đứng trước cửa sổ, dáng vẻ đầy thâm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đứng bên ngoài! Thật lâu sau… ánh mắt dần trở nên xa xăm!
Chẳng phải đã sớm biết là sẽ như vậy sao? Chẳng phải đây cũng nằm trong kế hoạch của anh hay sao? Vậy tại sao trái tim anh vẫn run rẩy như vậy? Nghĩ đến những khả năng nguy hiểm, anh vẫn rất lo lắng! Dù biết rõ đối với cô, những nguy hiểm này chẳng đáng để nhắc tới nhưng anh vẫn không yên tâm… Tất cả chỉ vì muốn thấy cô sao, dù chỉ âm thầm đứng từ xa nhìn cô? Vì cô khác những người khác sao?
Đơn giản là kiếp này số trời đã định cô phải là vợ của anh sao? Là nữ chủ nhân tương lai của Ngục Thiên Minh? Lôi Khiếu Thiên anh chưa từng làm loại chuyện như thế này bao giờ! Nghĩ đến những việc phải làm, anh hừ lạnh, thầm khinh bỉ bản thân mình! Thì ra, cái gọi là nguyên tắc của Lôi Khiếu Thiên anh, trước mặt cô thì chẳng là cái quái gì cả!
Nhưng dù là vậy thì anh vẫn muốn được nếm mật ngọt. Nếu cô gái này không phải là Đường Kiến Tâm, nếu lúc anh gặp khó khăn nhất, người anh gặp không phải là cô thì sao? Người mang lại ấm áp cho anh nếu không phải là cô mà là một người khác thì liệu anh có buông tha, không đi tìm cô không?
Không biết nữa!
Anh chỉ biết rằng năm đó anh đã may mắn đến thế nào khi gặp được cô! Dù anh không cẩn thận bỏ lỡ cô mất mười tám năm nhưng… trong mười tám năm đó, anh thề rằng cô nhất định chỉ có thể là của anh! Đời này kiếp này!
- Đại ca, cô ấy chạy thoát theo đường cửa sổ!
Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương đứng cạnh Lôi Khiếu Thiên, thấy Lôi Khiếu Thiên nhíu chặt mày đứng một lúc lâu không lên tiếng, hai người không nhịn được liền thấp giọng, ngắt dòng suy nghĩ trầm tư của anh.
Tuy nói dù Tề Phong có vào phòng thì hai người cũng nhất định sẽ ngăn lại, nhưng dù gì bọn họ cũng đang ở trên địa bàn của người khác, ngang nhiên vào phòng của chủ nhà mà không nói tiếng gì thì có vẻ bất lịch sự quá!
Quan trọng hơn là, bạn Nguyệt gay còn đang ở đây!
Ngón tay Lôi Khiếu Thiên giật giật nhưng vẫn chưa hoàn hồn!
Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau… Hôm nay đại ca rất không bình thường!
Ba người đứng yên lặng nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Chuyện này hơi kì lạ… đây có là là thời khắc duy nhất bọn họ nhàn rỗi đến mức đứng ngắm cảnh như thế này! Rảnh rỗi quá khiến Hướng Diệp Lân cảm thấy nhàm chán!
Bầu không khí này thật quá kì lạ!
Nhưng anh ta cũng không dám quấy rầy người đứng trước mặt! Anh ta vặn vẹo cơ thể, mặt mũi đỏ bừng nhìn vô cùng hung dữ!
Reng! Reng!... Lúc Hướng Diệp Lân còn đang vươn vai thì chuông điện thoại của Lôi Khiếu Thiên vang lên.
Là Thẩm Dương Kỳ gọi tới!
Lôi Khiếu Thiên thu hồi ánh mắt, thu lại sự sắc sảo và lạnh lẽo lại, anh nghe máy: “Làm tốt mọi việc rồi chứ?”