Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trong tòa cao ốc ba mươi lăm tầng ở phía đối diện, có ba người đang đứng quan sát bên cửa sổ. Nếu không phải thỉnh thoảng có một vài tiếng động nhỏ vang lên thì không ai biết lại có người đang ở trong tòa nhà tối đen yên tĩnh thế này.
Lôi Khiếu Thiên mặc bộ vest tối màu, tay cầm chiếc ống nhòm chăm chú quan sát người vừa đột nhập vào tòa cao ốc kia, khóe miệng cong lên ý cười.
- Đại ca, đúng là không thể xem thường cô ấy!
Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng nhếch miệng cười, đôi mắt hết sức lạnh lùng. Cô gái này quả là ăn gan hùm mật gấu, thứ bọn họ nhìn trúng mà cũng dám đi ăn trộm, đúng là muốn chết rồi mà!
Ý cười bên môi Lôi Khiếu Thiên càng đậm hơn, những lời vừa rồi khiến anh thấy rất mát lòng mát dạ, người phụ nữ của anh đương nhiên là không thể xem thường rồi!
- Anh? Sao em thấy cô gái kia hơi là lạ thì phải? Hình như thấy quen quen?
Thẩm Dương Kỳ nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ, chăm chú nhìn bóng dáng kia!
Trong đầu anh ta hiện lên một thứ gì đó, anh ta khẳng định mình đã từng nhìn thấy cô gái kia ở đâu rồi, nhìn trông rất quen nhưng nghĩ mãi không ra.
- Quen? – Thượng Quan Kiệt Thiếu quay đầu khó hiểu nhìn người nào đó. Vốn người này không được đi theo nhưng cậu ta cứ như con chó Nhật bám riết không tha.
Thẩm Dương Kỳ búng tay cái “Tách”. Haha, rốt cuộc anh ta cũng nhớ ra rồi, không phải chính là cô gái hồi chiều đâm vào người anh ta sao?
- Đúng thế! Anh không phát hiện ra cô ấy chính là....
- Ngậm miệng vào, bắt đầu hành động đi!
Lôi Khiếu Thiên lạnh giọng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Khi thấy bóng dáng kia khuất dần ra khỏi tầm mắt mình, anh nhăn trán lại, trong lòng thấy hơi lo lắng...
Nếu đám ngu xuẩn kia không cẩn thận làm cô bị thương thì phải làm sao?
Tốt nhất là tự mình ra tay thì sẽ yên tâm hơn một chút...
- Đại ca?
- Anh?
Thượng Quan Kiệt Thiếu và Thẩm Kỳ Dương kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Lôi Khiếu Thiên. Bọn họ hoàn toàn sững sờ, Lôi Khiếu Thiên muốn đích thân hành động ư?
Chỉ vì một cô gái?
Lôi Khiếu Thiên chẳng thèm quay đầu lại, bình tĩnh bước ra ngoài. Thượng Quan Kiệt Thiếu và Thẩm Dương Kỳ liếc nhìn nhau rồi cũng đuổi theo sau. Trong lúc đó, Thượng Quan Kiệt Thiếu đã ra lệnh bắt đầu hành động cho người của bọn họ ở tòa nhà bên kia, sau đó ba bóng người chỉ trong nháy mắt đã biến mất...
Bóng tối đen như mực lại bao trùm cả căn phòng. Nếu không phải trong bóng đêm vẫn còn lưu lại chút mùi hương thì không ai có thể biết được vừa rồi có người ở trong đây...
Đường Kiến Tâm ấn một nút xuống chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay, một tia sáng màu tím cực nhỏ lóe lên, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra...
Đường Kiến Tâm đeo kính chuyên dụng vào, chiếc kính phản chiếu lại tia sáng màu tím kia. Khóe miệng cô nhếch lên, lách người tránh tia hồng ngoại đi về phía mục tiêu.
- Tiểu Ngải! Bọn họ ở tầng mấy?
- Chị nhanh tay lên đi, bọn họ làm việc cũng chậm chạp lắm, ít nhất... cũng phải ba phút nữa mới có thể tiến đến vị trí của chị! – Tiểu Ngải nhét miếng khoai tây chiên vào miệng, vừa nhai vừa nói, tiếng xồn xột vang lên truyền đến tai của Đường Kiến Tâm khiến cô phải bật cười.
- Nghĩ cách giữ chân bọn họ đi, cho chị thêm hai phút nữa! – Cô cũng muốn nhanh nhưng tia hồng ngoại dày đặc quá!
- Chị, không giữ chân được đâu, bọn họ đi tuần tra theo quy luật, một khi có một nhóm gặp vấn đề thì những nhóm khác sẽ phát hiện ra chuyện khác thường, chị cũng sẽ bị lộ ngay. Cho nên chị chỉ có thể nhân cơ hội lúc bọn họ đổi phiên cho nhau thôi....
Tiểu Ngải ngồi trong phòng điều khiển máy tính nhìn toàn bộ tình hình trong tòa cao ốc, khẽ nhíu mày. Cô tiếp tục lên tiếng: “Thời gian đổi phiên trực là năm giây. Chị, chị chỉ có năm giây thôi đấy!”
Đương nhiên nếu chị ấy muốn để lộ tung tích của bản thân, trực tiếp xử lý đám bảo vệ thì lại là chuyện khác...
Dù xét về bản lĩnh hay tài trí thì bọn họ cũng là những người được kính nể và sùng bái trong tổ chức Ám Hoàng.
Đường Kiến Tâm hơi chau mày lại, chỉ có năm giây? Tuy căn bản không cần thận trọng như vậy, trực tiếp xông lên xử lý đám bảo vệ là được nhưng cô chẳng thích dính vào phiền phức. Đúng, rất phiền phức!
Rõ ràng có thể giải quyết bằng cách nhẹ nhàng, không để lại dấu vết thì tại sao lại phải biến thành chuyện ồn ào huyên náo làm gì, có phải là tự làm khổ bản thân không?
- Rõ rồi. Chỉ cho chị con đường đi ngắn nhất! – Đường Kiến Tâm tránh khỏi tia hồng ngoại rồi lạnh nhạt ra lệnh.
- Chị, Tiểu Ngại cực kì đau lòng khi phải nói cho chị biết rằng, không có con đường ngắn nhất đâu. Đường nào cũng dài như nhau, hơn nữa đều được bố trí chướng ngại vật dày đặc.