Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba Quan không thích Nghiêm Dịch.
Từ giây phút Nghiêm Dịch bước vào cửa nhà, nhìn hai mắt của con gái sáng lên thì ông đã bắt đầu không ưa — ra là thằng nhóc này hả, không phải vóc người hơi cao, khuôn mặt hơi ưa nhìn thôi sao? Ba Quan thực sự không nhìn ra anh có chỗ nào tốt.
Ông mặc kệ thằng nhóc trước mắt này có là nam thần trường F, nam vương giảng đường, học phách hay là thứ gì khác, bất kể tên nhóc nào chỉ cần tó mó muốn bắt cóc đứa con gái ông nâng niu như trứng từ tấm bé, vậy thì cho dù ông trời có xuống ông cũng không thấy vui!
Mà bên nọ, Nghiêm Dịch lần đầu tiên tới nhà Quan An Tĩnh cũng sắp hỏng mất rồi.
Vừa rồi nhận điện thoại xong trong lòng anh đã nổ vang. Phải, Nghiêm Dịch thực sự hi vọng Quan An Tĩnh có thể nhanh chóng nói chuyện bọn họ yêu nhau với ba mẹ cô, cũng hi vọng bọn họ chấp nhận mình, chúc phúc cho họ. Nhưng… khi anh thực sự có cơ hội thì Nghiêm Dịch gần đây luôn tự tin có hơi lo lắng…
Càng quan tâm thì càng sợ nó mất, câu nói đó rất đúng. Huống chi còn dưới tình huống bất ngờ, Nghiêm Dịch hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý. Con rễ tương lai tay không tới thăm, chuyện này nhìn sao cũng quá mất hình tượng!
Nhưng bất kể bất ngờ thế nào, trong lòng do dự thế nào, vì Quan An Tĩnh, nam vương đại nhân vẫn ôm ý niệm tất thắng vào nhà, mang theo nụ cười ôn nhuận nho nhã cùng cử chỉ ổn trọng đối mặt. Nhưng, Nghiêm Dịch từ trước tới nay già trẻ đều ưa, lớn nhỏ đều ăn, bây giờ đối mặt với ba vợ tương lai, dường như… khí thế yếu hơn một phần thì phải.
Ba Quan: “Cậu bạn, cậu…”
Nghiêm Dịch: “Chú gọi cháu Nghiêm Dịch là được.”
Ba Quan hớp một ngụm trà, tiếp tục: “Cậu bạn, cậu là bạn cùng lớp với An Tĩnh nhà chúng tôi hả?”
Ạch…
Quan An Tĩnh giành trả lời trước: “Không phải, sư huynh học Vật lý!”
“Ba hỏi con hả?” Ba Quan nói, quăng tới một cái lườm, sắc bén tới mức khiến cô không dám nhìn thẳng, Quan An Tĩnh giúp không thành, đành phải hậm hực im miệng.
Nghiêm Dịch sững sờ, thầm nghĩ lai giả bất thiện… nhưng chỉ sau một phút, nam thần đại nhân đã điều chỉnh cảm xúc lại, dựng tinh thần, tự động bước vào “hình thức tác chiến”: “Cháu cũng học ở đại học F, nhưng không phải hệ điện tử, mà là vật lý, năm nay học năm tư.”
Nét mặt của ba Quan hòa hoãn chút ít, sau đó tiếp tục hỏi: “Không cùng chuyên ngành, không cùng niên cấp, sao hai đứa lại quen nhau?”
Nghiêm Dịch thành thật trả lời: “Cháu với An Tĩnh quen nhau trên diễn dàn.”
“Diễn đàn là gì?”
“Ba, là trên mạng…” Quan An Tĩnh nhỏ giọng giải thích.
Vốn nghe Nghiêm Dịch cũng là sinh viên trường F, tâm trạng ba Quan tốt ra được chút ít. Nhưng giờ nghe Quan An Tĩnh nói hai chữ “trên mạng” thì ba Quan thấy không đáng tin! Trò của những người trẻ tuổi ông không hiểu, nhưng báo chí thường đưa những tin viết về mặt trái của việc kết bạn trên mạng. Trong quan niệm của lớp người bọn ông, mạng thường tương đương với việc không đàng hoàng. Con cái nhà đàng hoàng ai lại suốt ngày lên mạng chứ? Quen nhau qua mạng, có ai tốt lành chứ?!
Lòng ba Quan lập tức nặng trịch, nhưng ngoài mặt vẫn giữ tỉnh táo: “Cậu bạn, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, lần này cậu tới thành phố B là vì chuyện gì? Nhà của cậu ở đâu, mới sang năm đã chạy tới đây, người nhà không nói gì hả?”
Nghiêm Dịch hoàn toàn không đọc được bất cứ tin gì từ nét mặt của ba Quan, trong lòng sợ hãi… sự bình tĩnh ung dung khi đối mặt với giáo sư cùng khách hàng ngày trước không biết đã bay đi đâu, vừa định đường đường chính chính nói mình vì Quan An Tĩnh nên mới từ thành phố A tới đây, nhưng bên hông lại bị ai đó ngồi cạnh nhéo mạnh.
Quan An Tĩnh dùng ánh mắt cầu khẩn: đừng nói, chưa tới thời điểm mấu chốt đừng nói chúng mình hẹn hò! Em sẽ chết thảm lắm đấy!
Nghiêm Dịch nhịn đau nói: “Cháu là người thành phố A, đến thành phố B… để du lịch… người nhà rất ít khi quản thúc cháu nên lần này cháu đi họ cũng không nói gì.”
Ba Quan tiếp tục bình tĩnh, nhìn hai đứa nhỏ như có suy nghĩ, gật đầu.
Mẹ Quan ngồi nãy giờ không lên tiếng đã sớm nhìn ra mánh khóe, từ đầu tới cuối Nghiêm Dịch luôn khẩn trương, còn con gái thì viết đầy chữ lên mặt, như thế còn không có vấn đề được sao? Huống chi, Trung Quốc lớn như vậy, đi đâu du lịch không đi, lại tới thành phố B không phải là thành phố du lịch của họ? Còn đi một mình? Không phải vì Quan An Tĩnh nhà họ thì vì cái gì?
Có mờ ám, hai đứa nhỏ này có điều mờ ám!
Ba Quan căn cứ theo tinh thần tra hỏi kỹ càng, hỏi Nghiêm Dịch từng câu một, cuối cùng đào móc tổ tiên 18 đời của nhà người ta ra nghe qua, gặp Quan An Tĩnh mạnh mẽ phản đối mới dừng lại.
Nghiêm Dịch đoan chính ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà họ Quan, bị “khảo vấn” đến lưng đổ đầy mồ hôi, vừa thấy bầu không khí hòa hoãn lại, chuẩn bị nói vài câu khách sáo nịnh nọt cha chồng, mẹ vợ tương lai thì ba Quan lại bưng chén trà đi vào phòng… sau đó… không thấy ra nữa…
Ai đó sắp phát điên rồi!!!
“Không còn sớm, cháu ăn hết trái cây rồi nên về sớm nghỉ ngơi.”
Sau khi mẹ Quan cắt một vài quả trái cây thì cũng trở về phòng theo chồng, Nghiêm Dịch với Quan An Tĩnh ngồi trong phòng máy móc cắn táo, nhưng miệng lại nhạt nhẽo không vị.
Vừa bước ra cửa nhà họ Quan, mặt mày Nghiêm Dịch nhăn nhó như trái khổ qua, nhìn Quan An Tĩnh cẩn thận hỏi: “Ba của em không định chia cắt uyên ương chứ?”
“Có lẽ không…” Quan An Tĩnh yếu ớt nói. Rồi cô nhướng mày, trong lòng lo lắng muốn chết: lần này bị nắm thóp, mình vừa rồi không thẳng thắn để xin khoan hồng, không biết ba mẹ định giáo huấn mình như thế nào nữa. Nhưng… vừa thấy tinh thần nam thần thấp như vậy, Quan An Tĩnh không đành lòng: Nghiêm Dịch làm chuyện gì cũng đầy lòng tin, đâu có bao giờ có vẻ mặt đó chứ? Tất cả, đều vì mình…
Nghĩ như vậy, Quan An Tĩnh lập tức dựng tinh thần, an ủi anh: “Cùng lắm chỉ bị mắng một trận, không có gì đâu!”
“… em chắc chứ?” Nghiêm Dịch hoài nghi, “Em xác định ba của em không phải không hài lòng với anh?”
Lúc này Quan An Tĩnh chủ động nắm lấy tay Nghiêm Dịch, ngước đầu hỏi lại: “Anh tốt như vậy, có gì không hài lòng chứ?”
“Nói năng ngọt xớt.” Nghiêm Dịch biệt khuất cả một buổi tối cuối cùng cũng cười, dịu dàng nhéo mũi cô, “Miệng ngọt như vậy, ai dạy em vậy?”
Quan An Tĩnh cười càng ngọt hơn: “Anh đó.”
“Ai —” Nghiêm Dịch thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Tuy phải thông qua bề trên Quan gia, tuy sau này có lẽ sẽ xảy ra nhiều phiền toái hơn, nhưng có cô ở bên cạnh, làm gì cũng thấy đáng. Anh thực sự rất thích cô.
“Nếu… ba mẹ em thực sự không chấp nhận thì làm sao bây giờ?”
“Chúng ta không công bố yêu nhau, đánh chết cũng không nhận.”
Trán Nghiêm Dịch đổ ba giọt mồ hôi: “Chẳng lẽ muốn giấu mãi? Sau này chúng ta kết hôn thì tính sao?”
Quan An Tĩnh thuận miệng nói: “Có câu trên có chính sách dưới có đối sách…” Nhưng nói được một nửa thì chợt thấy chỗ nào không đúng, nghĩ lại lời Nghiêm Dịch vừa rồi… chớp mắt đã đỏ mặt.
“Sao vậy?” Nghiêm Dịch không rõ, “Sao không nói nữa.”
“Ai… ai nói muốn gả cho anh chứ…” Quan An Tĩnh nói trái lương tâm, trái tim đập thình thịch, cảm giác vô cùng tuyệt diệu.
Hôn nhân, đối với Quan An Tĩnh bây giờ là một vấn đề rất xa xôi, nhưng khi nó được nói ra từ miệng của nam thần thì lại đương nhiên như thế. Lúc này, cô ở cạnh anh, cảm thấy rất tự nhiên.
Nghiêm Dịch thích nhất là nhìn dáng vẻ xấu hổ của Quan An Tĩnh. Nghe câu nói khẩu phị tâm phi của cô, phiền muộn lúc nãy cũng bớt dần…
“Yên tâm.” Nam thần lên tiếng, giọng điệu rất thành khẩn: “Anh sẽ không để em ủy khuất gả cho anh, ít nhất chờ khi việc làm của anh ổn định, có khả năng nuôi em mới được. À, còn nữa, nghi thức cầu hôn cũng không thể qua loa.”
Quan An Tĩnh cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm: “Càng nói càng lạc đề…”
Đêm đã khuya, hành lang yên lặng, trái tim của thiếu nữ như bị thứ gì đó chạm vào. Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng được thốt ra từ miệng của chàng trai này, sao lại cảm động đến thế. Có lẽ bởi vì anh chân thành, cũng có lẽ vì anh chấp nhất, quan trọng hơn đó là, lúc này cô biết rõ: anh yêu cô.
Quan An Tĩnh ngẩng đầu lên, thấy Nghiêm Dịch đang cười, nụ cười đó dưới ánh sao vô cùng đẹp. Vẻ đẹp đó, tất cả đều thuộc về cô. Nam thần hỏi cô có nguyện ý không? Cô muốn hỏi lại: sao em có thể không nguyện ý được chứ?!
Nhưng, Quan MM thẹn thùng bảo thủ không có khả năng nhiệt tình quá trớn… cho nên Nghiêm Dịch chờ mong cả buổi cuối cùng chỉ chờ được năm chữ: “Xem biểu hiện của anh.”
Ngất! Không phải trước giờ chưa từng hẹn hò hay sao? Sao trong việc đánh Thái Cực này, cô luôn rành như vậy nhỉ?! — Nghiêm Dịch buồn bực nghĩ.
****
Nghì kỷ dài dẳng cuối cùng cũng kết thúc. Mấy ngày trước đó Nghiêm Dịch đã về thành phố A đi làm, Quan An Tĩnh cũng gấp rút mua vé tuyến sớm nhất để quay về trường học.
Ngày đó Nghiêm Dịch đúng giờ tới nhà ga đón người, bởi vì buổi chiều còn có một cuộc họp quan trọng nên hai người chỉ vào thành phố ăn một vài thứ đơn giản rồi đi thẳng về trường.
Nghiêm Dịch với An Tĩnh không phải là người thích chơi trội, từ khi bắt đầu chính thức xác định quan hệ yêu đương, Nghiêm Dịch thường xuyên không có mặt trong trường, cho dù đến thì cũng gặp nhau trong phòng giáo sư, vì vậy chuyện của hai người chưa được công khai. Bởi vậy lúc này, khi Nghiêm Dịch và Quan An Tĩnh ngồi chung với nhau trong xe, cùng nhau “phô trương” xuất hiện dưới lầu ký túc xá nữ thì lập tức thu hút sự chú ý của không ít sinh viên —-
Người qua đường Giáp: “Hướng chín giờ, bạn nam kia lẽ nào là Nghiêm Dịch?”
Người qua đường Ất: “Ai đâu ai đâu? Á, hình như thực sự là Nghiêm Dịch đó!!!”
Người qua đường Giáp: “Ta thực sự… mà cái cô gái bên cạnh là ai nhỉ?”
Người qua đường Bính: “Á!!! Là couple Nghiêm Quan đây mà! Thực sự đi chung với nhau kìa!”
Người qua đường Ất (ngạc nhiên): “Hai người họ là một đôi? ? ?”
Người qua đường Bính (khinh thường): “Phải đó, không thì ngươi cho là gì? Không bồ bịch với nhau thì nam vương cần gì tiễn bạn ấy về trường, còn phí công vác hành lý giúp bạn ấy nữa? Lại còn ẩn ý đưa tình nhìn bạn ấy nữa chứ?”
Người qua đường Ất: “Không thể nào…!! Đây là lần đầu tiên ta thấy nam vương, nhưng anh ấy đã có bạn gái?! Sao ta chịu đựng nổi chứ?!”
Người qua đường Giáp: “Người ta có bạn gái hay không thì mắc mớ gì tới ngươi! Được rồi, đừng nằm mơ ban ngày nữa, tranh thủ thời gian giúp ta chuyển mấy cái hòm này lên lầu đi, bên kia còn hai hòm khá nặng đấy!”
Người qua đường Ất: “…” Lệ tuôn ~~o ( >_
Chương trình học nửa học kỳ sau vẫn căng thẳng như trước, sau khi khai giảng không lâu thì sinh viên hệ điện tử được an bày tới xưởng gia công kim loại thực tập. Quan An Tĩnh vừa vội vàng chuẩn bị kỳ thi cấp sáu, vừa ứng phó các bài tập chuyên ngành, đến chủ nhật còn phải tranh thủ thời gian gặp mặt nam thần, sinh hoạt bận rộn phong phú.
Lúc này Quan An Tĩnh đơn thuần nghĩ rằng, sinh hoạt bình thản nhưng ngọt ngào thế này sẽ kéo dài, nhưng không lâu sau đó một tin tức truyền tới khiến cô không buồn không lo đột ngột trở nên tâm sự nặng nề…
Hôm đó là một ngày rất đỗi bình thường, Quan An Tĩnh vẫn như thường ngày đi học, tan học, ăn cơm, nói chuyện điện thoại với nam thần, sau đó tự học. Phạm Di Đình do phải hoạt động xã đoàn nên không đi chung với cô. Song khi Quan An Tĩnh vội vàng tắt đèn đi ngủ thì lại phát hiện ánh mắt của hai cô bạn cùng phòng nhìn cô khác lạ… hỏi đã xảy ra chuyện gì, hai người lại ấp úng không chịu nói. Mãi tới khi rửa mặt xong, ba cô gái nằm lên giường, Phạm Di Đình rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Phạm Di Đình: “Quan, An, Tĩnh!”
Quan An Tĩnh: “Có…”
“Chúng ta có phải là bạn thân không?”
“Đương nhiên…”
“Vậy cậu định giấu diếm bọn này tới khi nào?”
Quan An Tĩnh nghe xong khó hiểu hỏi lại: “Giấu diếm gì?… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô vừa nghe đã phát hiện hai người có chỗ lạ, quả nhiên có vấn đề.
Châu Châu nhìn Phạm Di Đình hơi giận, tranh thủ thời gian giảng hòa: “Đàn chị, thật ra không có gì cả, là… hôm nay bọn em đọc được một bài viết trên diễn đàn… là về nam thần…”
Hả? Lại là bài viết diễn đàn gây họa? Học kỳ trước trải qua đủ kiểu công kích, Quan An Tĩnh đã sớm miễn dịch: “Mấy cậu còn tin diễn đàn nữa hả? Đừng tin mấy tin vịt đó. Lần này lại là chuyện vịt gì nữa? Nói, tớ sẽ làm sáng tỏ.”
Châu Châu: “Đàn chị… lần này không phải tin vịt.”
Không phải tin vịt? “Vậy là gì?”
Châu Châu muốn mở miệng nói, lúc này Phạm Di Đình nôn nóng chợt giành nói: “Không phải tin vịt, là thông báo chính thức của trường. Cậu định trước ngày đi mới chịu nói cho bọn này biết hả?”
“Đi? Đi đâu?” Quan An Tĩnh chấm hỏi.
Phạm Di Đình xoay người ngồi dậy, hỏi liên thanh; “Nam thần nhà cậu nhận được học bổng toàn phần của trường D nước Mỹ, cậu thân là ‘người nhà’ nhất định cũng qua đó học đúng không? Chuyện lớn như vậy, mà cậu, tới giờ vẫn không chịu nói, thực không định nói cho bọn này biết luôn hả?!”
Đại học D? Học bổng toàn phần? Trúng tuyển? — Mỹ? ?!!
Quan An Tĩnh chỉ thấy mặt mày tối sầm…
Không biết qua bao lâu, Phạm Di Đình cùng Châu Châu chỉ nghe thấy tiếng ai đó vừa nhỏ vừa run lẩy bẩy: “… Tớ không biết anh ấy trúng tuyển đại học D.”
Phòng ngủ chợt yên lặng, sau đó lập tức bùng nổ —-
“Cậu không biết? ?!!” Phạm Di Đình với Châu Châu đồng thanh hỏi, giọng điệu muốn kinh ngạc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thân là bạn gái nam thần, chuyện lớn như ra nước ngoài tại sao lại không biết?
Trong bóng tối, ánh mắt Quan An Tĩnh đờ đẫn, lắc đầu: “Tớ thật sự không biết…”
Một giây sau, ba cô gái đều trầm mặc.