Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chờ một chút, lấy cô phần ngọn, tôi làm đồ, vật trước." lúc này Hồng Tuyết Mai bắt đầu đùa bỡn không biết đồ,vật gì trong lòng bàn tay.
Chén trà nóng hổi, lại thêm ly kia làm phỏng hai tay cô, Tiêu Tiêu cắn chặt răng, cô thật lo lắng không cẩn thận buông tay ra cho người ta thời cơ gây chuyện.
Tay run...
Chén trà cũng phát ra tiếng run rẩy.
Qua một hồi...
Hồng Tuyết Mai mới ngẩng đầu: "Vất vả cho cô rồi." Đứng lên, đi qua đón chén trà. Có thể đồng thời đón thêm chén trà.
"Soạt..." trong nháy mắt toàn bộ nước trong ly trà đổ ra, lại một lần nữa tưới vào trên ngón tay Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu tranh thủ thời gian rút tay về.
"A, vừa rồi tôi không có nhúc nhích, là cô vừa mới run một cái đi." Hồng Tuyết Mai vô tội nói qua.
Mày nhăn lại, Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay lại. Một lần nữa thở ra một hơi, người ta thành tâm muốn chỉnh cô, làm sao trốn cũng là trốn không khỏi.
"Hồng phu nhân... Bà còn muốn uống trà sao?" mắt phượng cô sắc bén, nhưng mà lúc đang nhìn Hồng Tuyết Mai thu lệ khí trong mắt.
Hồng Tuyết Mai vỗ hai tay: " Coi như quên đi... Nát hai cái chén tôi yêu thích, tôi làm gì còn có tâm tình uống trà. Ai, những cái chén này đều là giá trị liên thành. Ai." Thở dài một hơi.
Lời này giống như là nói cho Tiêu Tiêu nghe được. A... Một đôi tay cô, cầm không được hai cái chén, giờ này khắc này, ngoại trừ trái tim băng giá, cái gì cô cũng không cảm giác được.
Một ngày qua đi. Cô bị sai sử làm này làm kia, đương nhiên cô vẫn còn nhìn chằm chằm thân phận của thiếu phu nhân tương lai, người hầu sẽ không dám làm gì cô, cho nên một ngày qua đi, Hồng Tuyết Mai đều nhìn chằm chằm cô. Kỳ thật làm một chút đồ, vật cũng không thống khổ, chỉ là cô chỉ có một đôi tay còn không có lại sức thì phải bận rộn. Nhiều lần cô đều cho rằng tay cô sẽ không bị phế như vậy rồi hả?!
Giữa lúc ăn cơm trưa, bởi vì cô không có làm xong việc, Hồng Tuyết Mai không có để cho cô ăn, đến buổi tối, cô lại bị gọi đi làm việc khác, vẫn là không có ăn.
Cho đến mười một mười hai giờ, Miêu Miêu, anh em Hiên Viên mới trở về. Trở về là lúc chuẩn bị ngủ rồi.
Tay của cô đã không phải là đỏ bừng, mà trên tay lốm đốm lấm tấm mụn nước, bị phỏng mới xuất hiện. Cô làm việc cũng không chú ý làm vỡ mấy cái.
"Hiên Viên Liệt, con trai tôi mới vừa tới nơi này, không quen, không có tôi ngủ không được, đêm nay tôi qua gian phòng của nó ngủ." Tiêu Tiêu nhàn nhạt nói qua, một ngày bận rộn để cho cô không còn khí lực khác rồi.
Mắt đen nhìn cô, sau cùng rơi vào bên trên hai tay của cô, đôi tay cô giờ phút này đặc biệt dễ thấy.
Anh không có mở miệng.
"anh đã không nói lời nào, tôi coi như anh ngầm thừa nhận rồi." Xoay người sang chỗ khác, cô đi ra ngoài phòng, gọi người làm nữ, để cho cô ta mang cô qua gian phòng Miêu Miêu.
Mà Mộ Miêu Miêu bởi vì quá mệt mỏi, đi chơi vừa về đến liền tiến vào phòng tắm rửa. Lúc cô đi vào, bé đã nằm ở trên giường sắp ngủ.
"Mẹ..." Mơ mơ hồ hồ kêu. Tay vuốt vuốt hai mắt.
"con ngủ đi, mẹ sẽ không ầm ĩ con." Tiêu Tiêu đi tới bên giường.
Miêu Miêu híp mắt lại, gật đầu, lúc chuẩn bị tiếp tục ngủ, con mắt rơi xuống trên hai tay Tiêu Tiêu lúc này dễ thấy. Mở to hai mắt nhìn một chút, xoay người liền ngồi lên.
"Mẹ, tay của mẹ..."
Không muốn để người lo lắng nhất chính là con trai của cô, cô tranh thủ thời gian rụt mu bàn tay ra sau lưng: "con nhanh ngủ đi."
"Mẹ, tay của mẹ xảy ra chuyện gì." Miêu Miêu cố chấp đứng lên, kéo Tay Tiêu Tiêu qua, nhìn thấy lúc này hai tay sưng đỏ, nhất thời nước mắt rơi như mưa: "Mẹ, chuyện gì xảy ra? Người nào làm cho mẹ." tay này đầy mụn nước, cũng như là cây kim cắm ở trong lòng bé.