Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Khả Nhân, tại sao lại muốn lừa gạt anh, lại còn lừa anh nhiều năm như vậy nữa chứ. Trình Quân Hạo khó mà tiếp nhận sự thật này, anh vẫn cho rằng Khả Khả là con ruột của anh, hiện tại đột nhiên lại có người nói cho anh biết, Khả Khả không phải là con ruột của anh, anh ít nhiều gì cũng bị đả kích.
Một Khả Khả đáng yêu, cứ dính chặt lấy anh gọi anh là cha, lại không phải là con trai ruột của anh. . . . . .
Điều này làm sao mà anh chịu nổi.
Bác sỹ thấy sắc mặt anh khó coi, vội vàng hỏi anh, "Trình tiên sinh, anh làm sao vậy? !"
Trình Quân Hạo hất tay của anh ta ra, trực tiếp đi đến phòng bệnh VIP, bác sĩ nhìn bóng dáng anh đi xa, thở dài một tiếng, tình huống như thế, anh ta thấy nhiều nhưng cũng không thể nói được gì, tuy vậy, mỗi lần gặp phải, cũng chỉ biết len lén thở dài một tiếng, đối với một người đàn ông mà nói, phát hiện ra tất cả, cũng không tốt bằng cả đời chẳng hay biết gì.
Trình Quân Hạo kéo cửa phòng bệnh VIP ra, trong đôi mắt tất cả đều là lửa giận, nhìn thấy Lâm Khả Nhân, sự tức giận trong lòng anh toàn bộ xông lên dâng trào như gió bão, hơn nữa tất cả oán hận của những chuyện mà cô ta đã làm với An Tâm Á toàn bộ xông tới, anh ác độc nhìn chằm chằm cô ta, nói: "Lâm Khả Nhân, cô dám lừa tôi, cô dám tính toán lừa gạt tôi. . . . . ."
Lâm Khả Nhân khẽ mở đôi mắt sưng đỏ ra, mặt tái nhợt, chăm chú nhìn chằm chằm mặt của Trình Quân Hạo, si mê, lại tuyệt vọng, "Em biết nhất định anh sẽ tới chất vấn em. . . . . ."
Trình Quân Hạo lạnh lùng cười một tiếng, "Cô có muốn giải thích cái gì không, Khả Khả rốt cuộc là con trai của ai? !"
Lâm Khả Nhân khẽ nhắm mắt lại, cô ta thật thấp mở miệng, "Quân Hạo, nếu như em nói em vốn không hề lừa anh, anh tin không? !" Cô thành công nghe thấy được anh hừ lạnh một tiếng.
Cô ta không mở mắt, chỉ thản nhiên nói: "Nếu như anh nguyện ý nghe, thì đây không phải là giải thích, mà cũng không phải có ý muốn cầu xin anh tha thứ, chuyện đã đến mức này, giữa hai chúng ta, hình như cũng chỉ còn lại sự thù hận. . . . . ."
Trình Quân Hạo mím chặt môi, không lên tiếng.
Lâm Khả Nhân bắt đầu cười khổ, "Em vẫn cho rằng Khả Khả là con của anh, vẫn luôn đinh ninh rằng Khả Khả là của anh. . . . . . Nhưng, sau khi em nghe thấy những lời y tá kia nói, em đột nhiên hiểu rõ, đó chỉ là theo bản năng của chính bản thân em một bên tình nguyện nghĩ như vậy mà thôi, thời điểm hoài thai Khả Khả. . . . . ." Cô ta nghẹn ngào nuốt xuống, không tiếp tục nói hết.
Đôi mắt Trình Quân Hạo chuyển sang lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng, "Là lão già đó sao? !"
Nếu như là lão, thì Khả Khả lại biến thành em trai của anh, điều này làm anh cảm thấy ghê tởm.
Lâm Khả Nhân lắc đầu một cái, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nức nở nói, "Là Trình Quân Hoa, Trình đại thiếu. . . . . . Chỉ có một đêm đó, hắn đối với em. . . . . ." Hắn cưởng hiếp cô.
Cô không làm sao nói ra được, khóc ròng nói, "Quân Hạo, em thật sự không cố ý, em vẫn cho là Khả Khả là của anh, nhưng mà hình như ông trời muốn trừng phạt em, để cho bây giờ em lại biết được tất cả chuyện này, nếu biết sớm hơn, em nhất định sẽ không giữ lại Khả Khả, tuyệt không sinh nó ra, nhưng mà, . . . . . . Trải qua năm năm chung đụng với Khả Khả, tình cảm của em dành cho nó đã vượt hơn tất cả, cho dù hiện tại. . . . . . Biết nó không phải là con của anh, em cũng. . . . . . Sẽ không từ bỏ Khả Khả. . . . . ."
Trình Quân Hạo giật mình. Anh không hề ngờ tới lại là Trình Quân Hoa . Hoàn toàn là đáp án ngoài dự đoán. . . . . .
"Hắn đối với cô. . . . . . ? !" Trình Quân Hạo thử hỏi cô ta.
Lâm Khả Nhân quay mặt đi, vẻ mặt rất lúng túng, còn có sự quật cường chịu đựng kiềm giữ nước mắt, cùng bị thương và có gắng níu giữ tôn nghiêm còn sót lại.
Trình Quân Hạo hiểu, vẻ mặt nhăn nhó, tên Trình Quân Hoa đáng chết, chết tuyệt không đáng tiếc. . . . . .
Còn có cái tên Trình lão kia nữa, cái lão già độc ác đó, nếu biết Khả Khả là con trai của Trình Quân Hoa, đoán chừng cũng sẽ không đối đãi với Khả Khả như vậy đâu.
"Quân Hạo. . . . . ." Lâm Khả Nhân nhàn nhạt nói xong, cười thương tang, "Thật xin lỗi. . . . . . Cho dù những lời này hơi trễ, có chút trễ, thậm chí là rất vô dụng, nhưng mà em. . . . . . Trong lòng em thật sự vẫn muốn nói câu này. . . . . ."
Biểu tình của Trình Quân Hạo bình tĩnh lại, mặc dù trong lòng vẫn buồn bực như cũ, nhưng lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lâm Khả Nhân lại nói, "Nhưng mà những chuyện em đã làm với An Tâm Á, em không có ý định nói lời xin lỗi. . . . . ."
Vẻ mặt Trình Quân Hạo lại cứng ngắc lần nữa, "Tôi cũng không có ý định bảo cô nói lời xin lỗi. . . . . ."
"Em biết. . . . . ." Cô ta cũng biết bọn họ đã đi tới đường cùng rồi, dù cho Khả Khả có thật sự là con anh, anh cũng sẽ lựa chọn An Tâm Á, ngay từ thời khắc người phụ nữ An Tâm Á này xuất hiện, tất cả tất cả đều đã không còn cách nào vãn hồi được nữa.
Lâm Khả Nhân biết, đây đã là sự nhân từ lớn nhất của anh đối với mình rồi.
Cô ta nhắm mắt lại, "Anh muốn xử trí tôi thế nào cũng được, nhưng mà. . . . . . Khả Khả. . . . . ."
Cô yêu Trình Quân Hạo, tất cả chuyện đã làm với An Tâm Á, cho dù cô có được lựa chọn làm lại lần nữa, thì cũng sẽ làm như vậy. Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy có chút châm chọc, mặc dù châm chọc, cô vẫn không hề muốn nói lời xin lỗi. Lúc trước vì Khả Khả cô đã làm rất nhiều chuyện, lúc đó cô cũng vô cùng dứt khoát.
Thế nhưng, bây giờ khi biết Khả Khả không phải là con của anh, vì sao lại cảm thấy tuyệt vọng như thế này. Tất cả đều trở thành một trò cười thật lớn.
Trình Quân Hạo nhìn cô ta, hồi lâu cũng không lên tiếng.
"Nghỉ ngơi thật tốt. . . . . ." Anh xoay người, giống như muốn đi. Lâm Khả Nhân không nhúc nhích, cười khổ một hồi.
Anh kéo cửa ra, lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt truyền đến trong tai anh.
"Cha, con nhớ. . . . . ." Trình Khả Khả mang theo giọng nói hòa cũng tiếng khóc nức nở, thấm vào trong tai của anh.
Trình Quân Hạo chấn động toàn thân, giật mình đứng xửng ở cửa ra vào, trên tay gân xanh khẽ đột xuất, tay nắm thật chặt tay cầm nắm cửa.
Nước mắt Lâm Khả Nhân liền như bão tố tràn ra ngoài, ". . . . . . Khả Khả, Khả Khả của mẹ." Cô ta nghẹn ngào, gọi tên Khả Khả.
"Mẹ. . . . . ." Nước mắt Trình Khả Khả soàn soạt soàn soạt trào ra, nghiêng đầu sang chỗ khác hướng về phía Lâm Khả Nhân khóc, "Mẹ, Khả Khả đau quá. . . . . . Thật đau, chân Khả Khả. . . . . . Đau quá, ô ô. . . . . ."
"Khả Khả. . . . . ." Trình Quân Hạo nghiêng đầu sang chỗ khác, đột nhiên nhào tới, đứng bên giường Trình Khả Khả, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cậu, "Bảo bối ngoan, không đau, cha thổi thổi cho con liền hết đau. . . . . ."
"Ô ô, cha. . . . . . Tại sao bây giờ cha mới đến. . . . . ." Trình Khả Khả làm nũng gần như muốn khóc lớn lên, "Khả Khả đau quá, rất đau. . . . . ."
Trình Quân Hạo vô cùng đau lòng, nhỏ giọng dụ dỗ cậu, mềm giọng an ủi. Nhìn Lâm Khả Nhân lệ rơi đầy mặt, không biết cảm xúc trong lòng là gì, cảm giác giống như có một chút cảm động, đau lòng, tâm còn có chút thõa mãn, vì sự dịu dàng của Trình Quân Hạo.
Trình Khả Khả rất nhanh được vỗ về yên tĩnh lại, lại lẳng lặng ngủ mất, Lâm Khả Nhân chưa bao giờ biết Trình Quân Hạo lại sẽ có một mặt dịu dàng như vậy, từ sau khi anh biết Khả Khả không phải là con trai ruột của anh. . . . . .
Lâm Khả Nhân vẻ mặt phức tạp và quyến luyến nhìn anh, giật giật môi, không nói gì, nhưng, nước mắt lại không thể nào khống chế được.
Trình Quân Hạo cảm nhận được tâm trạng của cô, thản nhiên nói: "Khả Khả vẫn là con trai của tôi như trước kia, về sau, đây chính là sự thật. . . . . ."
"Quân Hạo. . . . . ." Lâm Khả Nhân mắt khép hờ, nghiêng đầu sang chỗ khác bắt đầu khóc ồ lên, "Cả đời em sẽ luôn cảm kích anh. . . . . ."
Trình Quân Hạo nhàn nhạt cười cười, "Khả Khả sẽ sống chung rất tốt với hai đứa sanh đôi. . . . . . Bọn nó ở vườn trẻ rất hợp nhau. . . . . ."