Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chú Lưu ra hiệu cho cô đến gần hơn.
Hạ Uyển Đình bước từng bước về phía cánh cửa, cô trông thấy Cố Thần đang nói gì đó với người ở bên kia. Bộ dáng hắn gấp gáp đến cực điểm, hai bàn tay nắm chặt, các khớp tay dường như rời ra.
Cố Thần nhanh chóng lật bản hợp đồng sang, đổi sang một dáng vẻ mềm mỏng hơn: “Giám đốc Hàn, bản kế hoạch này chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu, ngài có thể xem qua một chút!”
Người bên kia không biết vì cái gì trực tiếp từ chối, không thèm chừa cho hắn chút mặt mũi nào: “Dự án này của Cố thị quá mức mơ hồ, tiến độ không rõ, thời hạn giải ngân ngắn hạn. Cậu lấy cái gì ra đảm bảo Thẩm thị đầu tư sẽ không xảy ra sai sót?”
“Thực ra...” Hắn luống cuống tìm cách khắc, các cơ trên mặt đã méo xệch, “À không! Mong giám đốc Hàn cho tôi một cơ hội, tiềm lực Cố thị có thể không bằng Thẩm thị, nhưng dù sao chúng tôi đã hoạt động ở thị trường này được hơn năm năm, cũng coi như có chút địa vị. Tôi đảm bảo dự án có thể thu về gấp mười lần bỏ ra.”
Giám đốc Hàn như nhận được mệnh lệnh nào đó cố gắng kéo dài cuộc thương lượng, hắn làm vẻ trầm tư suy nghĩ.
“Vậy đi! Cố thiếu cho chúng tôi thời gian suy nghĩ, Thẩm tổng không có ở đâu chúng tôi cũng không dám tự ý quyết định.”
Hạ Uyển Đình lắng nghe chỗ hiểu chỗ không, đại loại là việc làm ăn của Cố Thần gặp khó khăn mới phải đi cầu cạnh Thẩm thị.
Chú Lưu khép cánh cửa lại, nhìn cô không có chút cảm xúc gì: “Hạ tiểu thư, cô hẳn là đã xem rõ?”
“Vâng!”
Chú Lưu đẩy nhẹ gọng kính, chỉ một động tác nhỏ cũng toát lên tư thái uy quyền: “Cô là người thông minh chắc sẽ hiểu được ý của thiếu gia. Thương trường như chiến trường, chỉ có khiến đối phương triệt để mất đi tất cả mới được coi là báo thù. Thiếu gia đã trao cô nòng súng, việc của cô là có lựa chọn có bóp cò hay không?”
Hạ Uyển Đình chăm chú lắng nghe.
Cô hiểu hết chứ.
Cô nhớ lại vẻ mặt Cố Thần vừa nãy, thật lạ là trong cô đã không còn cảm giác đau lòng vì hắn.
Hạ Uyển Đình hít một hơi thật sâu, cô ngẩng đầu dậy nhìn thẳng vào người trước mặt: “Thẩm tiên sinh muốn tôi làm gì?”
“Thiếu gia đã làm cho cô một thân phận khác - Hạ Nhã Đình tiểu thư vừa thi nghiên cứu sinh từ nước ngoài trở về. Cô nghĩ sao nếu tôi nói tương lai của Cố gia bây giờ đều nằm trong tay cô quyết định?”
Gương mặt Hạ Uyển Đình hiện lên dáng vẻ hoang mang không thể giấu. Thẩm Trì để cô làm vậy sao? Hắn hoàn toàn tin tưởng một người mới gắp như cô đến mức giao một dự án quan trọng cho cô toàn quyền quyết định? Rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ điều gì?
“Thiếu gia cũng là suy nghĩ cho cô, cậu ấy có thừa khả năng khiến Cố gia biến mất trong vòng một đêm...” Chú Lưu đang nói liền ngưng bặt, sơ hở vừa rồi không giấu được Hạ Uyển Đình. Trong suy nghĩ của cô bây giờ toàn bộ đều là tâm trạng phức tạp, không rõ.
Chú Lưu khi phát hiện bản thân lỡ lời cũng không xuất hiện phản ứng hoảng hốt. Dường như đã được huấn luyện kỹ càng, người đàn ông đó chỉ đơn giản hắng giọng chuyển chủ đề: “Cũng không còn sớm, để tôi đưa cô về, chắc giờ này thiếu gia cũng vừa rời bệnh viện.”
Nói một là một nói hai là hai, Chú Lưu dẫn cô xuống đại sảnh đưa cô về. Nhân viên công ty dường như đã được huấn luyện kỹ lưỡng, ai nấy đều chăm chú vào công việc của mình, không để ý tới người xung quanh.
Ngồi trong xe, Hạ Uyển Đình suy nghĩ mông lung về những gì mình vừa nghe thấy. Trông vẻ mặt Cố Thần, dường như dự án này rất quan trọng với hắn.
Nhưng cô càng tò mò suy tính của Thẩm Trì.
Hắn thật sự tin tưởng cô tới vậy sao?
Cho dù dạo gần đây quan hệ giữa hai người dần trở nên hòa hoãn, nhưng Hạ Uyển Đình không nghĩ ra được lí do nào lớn đến mức đáng để hắn đánh cược như vậy cả.
Hạ Uyển Đình bước xuống xe, bước chân vào trong biệt thự. Chú Lưu sau khi hộ tống cô về cũng nhanh chóng rời đi.
Cô mở nhẹ cánh cửa trông thấy Thẩm Trì đang ngồi đọc báo ở phòng khách. Hắn nghe thấy tiếng của cô bèn ngẩng đầu dậy.
Thẩm Trì đặt tờ báo sang một bên, mỉm cười bước đến: “Em về rồi! Thế nào? Có mệt không? Tôi đi làm cái gì đó cho em.”
Hạ Uyển Đình ngồi không hưởng lộc, cô không chịu được sự dịu dàng, đối tốt đầy mờ ám này của hắn. Cứ coi như hắn tiện tay cứu giúp cô, thì việc hắn đem một dự án quan trọng như vậy giao cho cô cũng khiến người ta phải nghi ngờ.
Hạ Uyển Đình ngửi mùi thuốc nhàn nhạt trên áo hắn, chắc bệnh viện vừa có ca mổ, Thẩm Trì dù trưng ra một nụ cười nhưng sắc mặt mệt mỏi vẫn tố cáo hắn.
Hạ Uyển Đình hít một hơi dài lấy can đảm, cô đến gần hắn thêm chút, từ từ lên tiếng:“Thẩm tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”