Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhờ có sự kiên nhẫn giúp đỡ của Thẩm Trì, Hạ Uyển Đình đã nắm được gần hết những thông tin liên quan đến dự án.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến công ty với một thân phận khác, Hạ Uyển Đình chuẩn bị cho mình một bộ đồ phù hợp với công việc. Cô mặc đồ công sở với chân váy ôm sát khoe trọn thân thể yêu kiều, mái tóc xoăn nhẹ hờ hững nơi bả vai, lối trang điểm nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyến rũ. Trong phút chốc cô như tìm lại được con người của mình.
Thẩm Trì bước đến đằng sau cô, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người cô không rời. Hôm nay anh mặc âu phục màu đen, chiếc kẹp cà vạt sáng lấp lánh trước ngực, mái tóc màu đen hớt nhẹ ra sau càng tăng thêm khí tức thành thục, trầm ổn.
“Em sẵn sàng chứ?” Hắn nhướn mày nhìn cô, đuôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại.
“Đương nhiên, chúng ta đi thôi!” Hạ Uyển Đình đã chuẩn bị xong, cô đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Trì. Nhìn từ khoảng cách này, dù cô đi giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn anh một cái đầu.
Thẩm Trì đích thân lái xe đưa cô đến công ty, hắn xuống trước lịch thiệp mở cửa xe cho cô, bàn tay cứng rắn chìa ra trông đợi một bàn tay khác đặt vào.
“Cảm ơn!” Hạ Uyển Đình nhẹ nhàng đặt tay mình vào bàn tay hắn, đẩy nhẹ cửa xe bước xuống.
Cô để ý không khí hôm nay có phần khác với lần trước, không biết Thẩm Trì có thông báo trước hay không mà nhân viên khi trông thấy hai người đều cúi đầu đầy kính cẩn.
Thẩm Trì đem Hạ Uyển Đình giới thiệu sơ qua với một vài thành phần cốt cán của công ty, cô đứng cạnh anh hưởng thụ sự kính trọng của người khác có chút không được tự nhiên.
Tại đây, Thẩm Trì chính thức bàn giao tất cả quyền quyết định dự án vào tay cô. Hạ Uyển Đình đã chính thức trở thành Hạ Nhã Đình được người người kính nể.
Buổi tối hôm đó, Cố Thần hẹn giám đốc Hàn thương lượng việc ký kết hợp đồng tại một khách sạn nổi tiếng. Hạ Uyển Đình cũng đi theo, nhưng cô không xuất hiện mà một mình theo dõi diễn biến ở trong phòng. Giám đốc Hàn đã cho người lắp camera, dù cô không trực tiếp ở đó nhưng vẫn thấy rõ được từng phản ứng trên gương mặt Cố Thần.
Hắn vừa bước vào đã đon đả tay bắt mặt mừng với giám đốc Hàn, nét mặt trưng ra vẻ lấy lòng hơn bao giờ hết.
“Thật ngại quá, để giám đốc Hàn đợi lâu rồi!”
“Cố thiếu đừng khách sáo, tôi cũng mới tới đây.”
Hai người đơn giản thực hiện vài phương thức khi đi hẹn gặp khách, tuy không ai nói với ai nhưng mọi người đều ngầm hiểu trong cuộc thương lượng này, Cố Thần ở vị trí cơ dưới.
Hắn nhẹ nhàng khui một chai rượu, tự rót một ly cho mình, động tác toàn bộ đều hướng về giám đốc Hàn: “Cố Thần kính giám đốc Hàn một ly, hy vọng dự án này có thể cùng quý công ty hợp tác thật tốt!”
Nói xong trực tiếp cạn một hơi hết sạch.
Hạ Uyển Đình chứng kiến nãy giờ với một gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Cô không cho rằng bản thân hiện tại còn thiết tha với thứ tình cảm ngu ngốc này sau một loạt những tổn thương mà hắn gây ra cho cô.
Giám đốc Hàn cũng rất khách sáo đáo lễ lại: “Cố thiếu quá lời rồi.”
Dường như Cố Thần đã quá gấp gáp muốn ngay lập tức đạt được thoả thuận, hắn không màng tất cả trực tiếp đưa ra đề nghị.
“Giám đốc Hàn! Không biết quý công ty đã suy nghĩ xong chưa? Tôi thật sự cần một câu trả lời chắc chắn của các vị. Cố thị cũng có thể nhượng bộ 15% lợi nhuận cho dự án này.”
Cố Thần không để ý trong lúc gấp gáp bản thân đã để lộ ra sơ hở, hắn không có tâm trạng nghĩ đến. Không hiểu vì sao dạo này giá cổ phiếu của Cố thị liên tục tụt dốc không phanh, hắn thậm chí còn phải bán bớt vài căn biệt thự để chi trả. Hắn thầm nghĩ Hạ Uyển Đình kia thật sự là âm hồn bất tán, đã sống chết chưa rõ còn khiến sự nghiệp của hắn gặp xúi quẩy.
Giám đốc Hàn lắc lắc ly rượu trong tay sắc mặt nhàn nhã vô cùng, ông đã nhận được lệnh kéo dài thời gian nhất có thể.
Chờ tầm vài phút khi đối phương đã nôn nóng không chịu được, ông mới bắt đầu cười giả lả nói tiếp: “Dự án này thật sự không phải do tôi làm chủ, Thẩm thiếu đã ủy thác toàn bộ quyền quyết định cho trợ lý Hạ ở công ty chúng tôi rồi.”
Cố Thần không khỏi ngạc nhiên, hắn mở to mắt, hai tay bối rối đan vào nhau. Bỏ ra bao công sức lấy lòng giám đốc Hàn nhưng cuối cùng lại như dã tràng xe cát, bao công sức đều đổ sông đổ bể
Hắn cố nặn ra một nụ cười gượng hỏi nhỏ, tuy rằng bất ngờ là thật nhưng dù sao cũng chỉ là thay một người, hắn tin bản thân có thừa thời gian để giải quyết êm đẹp.
“Không biết vị trợ lý Hạ kia là ai? Ông có thể giúp tôi sắp xếp một cuộc hẹn với ngài ấy được không? Chuyện dự án tôi sẽ đích thân thương lượng trực tiếp. Theo đúng hợp đồng, lợi nhuận 65% quý công ty là người được hưởng, tôi tin chắc trợ lý Hạ không thể bỏ qua tiếng mồi béo bở này!”