Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“...”
Hạ Uyển Đình cũng hết nói nổi với người này. Ở anh hội tụ đủ những mặt đối lập: vẻ ngoài phong nhã, ôn nhu nhưng lại cầm thú, vô sỉ. Cô đem so sánh người đàn ông trước mặt với bác sĩ Thẩm hơn một năm trước, cảm thấy giữa hai người không có chút liên quan gì cả.
“Đừng giỡn nữa, em thật sự có việc.” Cô bất lực gỡ tay anh ra.
“Còn việc gì quan trọng hơn anh sao? Mỡ đã dâng tới miệng, anh không tin em nhẫn nhịn được.” Thẩm Trì hậm hực nhìn cô, bộ dạng đầy uỷ khuất. Đây có khác gì anh tự dâng mình tới trước mặt cô nhưng đều bị cô cự tuyệt hết lần này đến lần khác.
Hạ Uyển Đình bị hỏi đến ngơ người, cô nhìn chằm chằm vào cổ áo chưa khép lại của người kia, khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến mấy hình ảnh không đứng đắn, rốt cuộc sau lớp áo rộng kia của Thẩm Trì là gì? Cởi bỏ bộ đồ bác sĩ dáng vẻ của anh sẽ ra sao?
Dòng suy nghĩ miên man của cô như chệch khỏi quỹ đạo bay đến một miền xa xăm nào đó. Cô vội lắc đầu xua những ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình.
Cũng tại người đàn ông kia quá mức yêu nghiệt, lại không kiêng dè khiêu khích cô..
Con người mà, đâu phải ai cũng tránh được cám dỗ bởi cái đẹp, khi mà người đàn ông của cô lại ưu tú đến như vậy.
“Em thật sự có chuyện cần phải giải quyết, anh mau bỏ em xuống đi.” Cô không cam tâm trừng mắt nhìn anh, cô muốn thử xem trong hai người ai mới là người xuống nước trước.
Quả nhiên Thẩm Trì thấy cô tức giận liền bắt đầu sốt sắng. Anh vội thả cô ra, lại hôn nhẹ lên môi cô một cái dỗ dành: “Đừng tức giận, em có chuyện gì quan trọng sao? Tôi đưa em đi!”
“Cũng không có chuyện gì đâu, dự án đã bắt đầu bước vào giai đoạn khởi công, có thể nhanh thôi em sẽ cùng hắn trực diện đối mặt.” Cô vùi đầu vào ngực anh yếu ớt lên tiếng.
Cố Thần vẫn là một cái gai trong lòng cô mãi không nhổ ra được. Nhắc đến anh ta cô chỉ hận trước kia đã ngu ngốc đem con tim trao cho anh ta như thế nào.
“Em có sắp xếp gì chưa?” Thẩm Trì dịu dàng ôm cô vào lòng, anh xoa nhẹ lưng cô trấn an, ôn nhu hôn lên trán cô đầy sủng nịnh.
“Trước mắt em tính sẽ ra mắt đối tác hai bên, mở một buổi tiệc rượu. Tại đấy sẽ phát thiệp mời đến cả thân quyến, đến lúc đó Cố Thần và Hạ Uyển Lâm chắc chắn sẽ cùng xuất hiện. Em...” Cô đang nói liền dừng lại, ngập ngừng nhìn anh.
“Sao thế?” Thẩm Trì nghi hoặc lên tiếng, anh chưa thấy cô do dự thiếu quyết đoán như vậy cả.
“Em...thủ đoạn sắp tới của em có thể sẽ không quang minh chính đại, anh đừng...Ưm”
Thẩm Trì nhận ra suy nghĩ trong lòng cô, anh không nói không rằng chặn đứng câu nói tiếp theo của cô bằng một nụ hôn.
Không như những lần khác, nụ hôn lần này rất đỗi dịu dàng, anh chỉ chạm nhẹ, âu yếm, rồi rời đi như chuồn chuồn đạp nước.
“Không cho phép lo lắng, cũng không được do dự. Là bọn họ bất nhân thì không thể trách chúng ta bất nghĩa. Em cứ làm những gì mình muốn, anh sẽ mãi ở đằng sau hậu thuẫn cho em.” Thẩm Trì âu yếm vuốt tóc cô, giọng anh rất nhỏ chỉ đủ cho cô nghe thấy. Vừa như dỗ dành lại vừa như trấn an những cảm xúc hỗn loạn trong cô.
Ngừng lại một để cô ổn định cảm xúc, Thẩm Trì mới từ từ nói tiếp: “Với lại thương trường như chiến trường, em nhân nhượng với kẻ thù là đang tàn nhẫn với chính mình.” Anh đột nhiên bật cười nhìn cô, trong nụ cười không che giấu được sự chua xót, “Nếu em mà biết những việc anh đã làm, không biết còn ghê tởm anh đến mức nào nữa.”
“Sẽ không đâu!” Hạ Uyển Đình vội khẳng định chắc nịch.
“Anh đùa thôi em đừng để ý.” Anh đưa tay gạt mấy lọn tóc loà xoà trước mặt cô, vòng tay ôm chặt cô trở lại trong lòng mình.
“Vậy nên đừng do dự, cũng đừng tự trách chính mình. Em không làm gì sai cả.”
“Ừm.”
“Em định bao giờ tổ chức buổi gặp mặt vậy?”
“Em cũng chưa biết, hoặc cũng có thể gộp chung với tiệc rượu luôn, một mũi tên trúng hai con nhạn.” Cô dựa vào lòng anh từ từ nói ra kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu.
Theo như tin tình báo cô nhận được, Cố Thần không mảy may nghi ngờ. Hắn dồn rất nhiều tâm tư vào dự án lần này, mấy lần đều có ý thông qua giám đốc Hàn muốn gặp riêng cô bàn chuyện.
Nhưng người thông minh như hắn chẳng phải cũng có lúc ngu ngốc hay sao? Trong bản hợp đồng cô đã lén đục thêm một khoản nhỏ, lại kích động vốn lên dự án gây khó dễ cho hắn ta trong việc chọn thầu. Từ từ tích góp, kế hoạch cũng sắp đến lúc phải hạ màn rồi.
“Đều nghe theo anh, nếu có gì cần anh giúp em cứ nói.”
“Không cần phiền anh như vậy đâu, em vẫn có thể tự làm được.” Cô vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh biểu thị bản thân không sao.
“Vậy đến hôm đấy anh sẽ xin nghỉ ở bệnh viện đi cùng em, để em một mình anh không yên tâm.”
“Được.” Cô thoải mái nhắm mắt dựa vào người anh, đem hai tay khóa chặt anh lại.
Chỉ có ở bên người đàn ông này mới khiến cô không chút phòng bị buông thả mình, cũng chỉ có anh là người cam nguyện dang tay ôm lấy cô như lúc này.
Thẩm Trì chứng kiến cô tại thời điểm cô thê thảm nhất, hơn một năm ở bên, sự bảo bọc ấy chỉ có tăng chứ không giảm.
Cô đột nhiên cảm thấy, đánh đổi hơn hai năm bên cạnh Cố Thần như địa ngục đổi lấy một lần được gặp anh và mãi mãi về sau là điều may mắn nhất của cô trong kiếp này.