Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những lời vừa thốt ra từ miệng Yến Doanh khiến Ngọc Dao không thể tin được nhưng cho dù cô ta có đang cố tình phóng đại lên thì chuyện này nhất định vẫn liên quan đến Dannis.
“Cả cô nữa Ngọc Dao, đừng nghĩ mình thân thiết với Lam Tố Linh thì là cái tốt. Cô chưa nghe câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao? Cố gắng đừng để bản thân bị xa lánh như Lam Tố Linh nếu không thì cô cũng sẽ chịu số phận giống như cô ta đấy.”
Trước khi rời đi, Yến Doanh còn không quên cảnh cáo Ngọc Dao vì quá quan tâm đến Tố Linh nhưng Ngọc Dao vốn chẳng để tâm đến lời cô ta nói là bao. Trong tổ chức Shadow, hầu như thành viên nào cũng có một sự đố kị, ghen ghét nhất định đối với Tố Linh, cũng chính vì quá được trọng dụng mà Tố Linh chẳng vừa mắt một ai cả ngoại trừ Ngọc Dao.
Sau khi Yến Doanh đi khỏi, Ngọc Dao cũng nhanh chóng đi đến sảnh chính gặp Dannis để nhận nhiệm vụ. Trong đầu cô ấy lúc này có rất nhiều suy nghĩ dẫn đến tâm trạng không được tốt và nét mặt cũng thể hiện rõ sự phiền não.
“Đây là nhiệm vụ mới của cô, lấy thông tin cá nhân từ người đàn ông này.”
Ngọc Dao nhận lấy tấm hình mà chưa vội nhìn, cô ấy lúc này đang rất muốn hỏi chuyện của Tố Linh nhưng cứ do dự mãi. Dannis cảm thấy kỳ lạ khi đã giao nhiệm vụ xong xuôi mà Ngọc Dao lại chưa đi, kèm theo sự đắn đo trên nét mặt cô ấy khiến Dannis phải lên tiếng hỏi trước:
“Sao thế? Cô còn chuyện gì muốn nói à?”
Ngọc Dao ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Dannis, hít một hơi thật sâu rồi mới dám cất lời:
“Tôi nghe nói… Tố Linh đã bị thương.”
Dannis tỏ vẻ bình thản, hắn “ồ” lên một tiếng như kiểu ngạc nhiên lắm nhưng giọng điệu lại trái ngược hoàn toàn.
“Vậy sao? Vì đang trong thời gian chịu phạt, mọi chuyện xảy ra với Lam Tố Linh sẽ không liên quan gì đến tổ chức và tổ chức cũng không có phận sự quản lý.”
“Thế thì tại sao cậu chủ… lại nổ súng về phía cô ấy chứ?”
Trong cơn tức giận, Ngọc Dao đã không kiềm chế được cảm xúc của mình, cô ấy đã nói ra những lời cứ như đang hỏi tội Dannis vậy. Sắc mặt Dannis đột nhiên tối sầm lại, anh ta đi đến chỗ của Ngọc Dao, từng bước chân nặng trĩu sát khí khiến Ngọc Dao áp lực vô cùng. Cô ấy đứng im không dám nhúc nhích, đến khi bàn tay của Dannis chạm vào cằm của cô ấy thì Ngọc Dao mới giật mình.
Ánh mắt của Dannis vừa lạnh lẽo lại vô hồn, nó khiến Ngọc Dao không thể nhìn thẳng quá ba giây. Giọng nói nhẹ nhàng khẽ cất lên nhưng lại khiến người nghe cảm thấy thật nặng nề.
“Người thông minh sẽ không bao giờ tin lời kẻ ngu dốt nhưng kẻ ngu dốt lại luôn biến lời nói của một kẻ ngu dốt thành niềm tin của mình. Tôi không biết cô nghe điều này ở đâu nhưng cô thực sự khiến tôi thất vọng đấy Ngọc Dao à.”
Rời khỏi dinh thự, Ngọc Dao vẫn còn suy nghĩ về lời nói ban nãy của Dannis nhưng sau đó cô ấy đã nhanh chóng lấy lại tinh thần bằng cách thực hiện nhiệm vụ. Ngọc Dao lấy bức ảnh trong túi ra xem bèn giật mình hoảng hốt khi người trong bức ảnh lại chính là Nguyên Chính Phàm. Cô ấy siết chặt bức ảnh vào trong lòng bàn tay, thầm nghĩ:
“Rốt cuộc thì họ đang toan tính chuyện gì chứ?”
Biệt thự Dalicat.
Phòng ngủ của Lam Tố Linh.
Vì lạ giường nên tối qua mãi Tố Linh mới có thể chợp mắt được nhưng trời lại sáng nhanh quá khiến ánh mặt trời chiếu vào chói hết cả mắt cô. Tố Linh nheo mắt tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời đúng thật là chói nhưng hình như là có ai đó mở rèm ra vì cô nhớ là tối qua cô đã kéo rèm rồi mà.
“Oáp… buồn ngủ quá đi mất, sao trời lại sáng nhanh thế không biết.”
Lam Tố Linh từ từ ngồi dậy với bộ dạng không thể xuề xòa hơn, đầu tóc thì rối bời, quần áo xộc xệch, khuôn mặt ngái ngủ với hai đôi mắt thâm cuồng… mọi thứ đều là nỗi sợ của một người con gái. Cô mắt nhắm mắt mở nhìn ra cửa sổ, miệng thì ngoác rộng hết cỡ ra để ngáp và đặc biệt là những hành động lẫn hình ảnh xấu xí này của cô đã bị người khác nhìn thấy.
“Coi bộ cô cũng ngủ ngon gớm, tôi ngồi đây chờ cô chắc cũng được một tiếng rồi.”
Đang gãi đầu gãi tai đột nhiên Tố Linh nghe thấy giọng của ai đó vang lên trong phòng mình. Cô từ từ quay đầu lại thì hết hồn phát hiện Nguyên Chính Phàm đang ngồi chễm chệ trên ghế ở kia không biết từ khi nào.
“Giật mình! Này, sao anh lại ngồi trong phòng tôi?”
Nguyên Chính Phàm đặt quyển sách lên mặt bàn, anh chống tay xuống đầu gối rồi đứng dậy, cất bước đi đến bên giường.
“Đây là nhà của tôi vì thế tôi muốn vào lúc nào chẳng được, nếu cô thức dậy rồi thì mau thay đồ đi, tôi muốn cùng cô đi tới một nơi.”
Lam Tố Linh nghi hoặc hỏi:
“Anh lại muốn dẫn tôi đi đâu nữa? Không phải đưa tôi đi thủ tiêu đấy chứ?”
“Nếu muốn thủ tiêu cô thì tôi đã làm lâu rồi chứ không phải đợi đến hôm nay.”
Nguyên Chính Phàm quay lưng định rời đi nhưng tự nhiên anh lại quay lại, nhìn chằm chằm vào mặt mộc mới ngủ dậy của Tố Linh một lúc rồi nhếch miệng cười:
“Nhìn cô lúc trang điểm và lúc không trang điểm đúng là khác nhau thật.”
Câu nói của Nguyên Chính Phàm khiến Tố Linh tức sôi máu, cô đỏ mặt vì xấu hổ và giận dữ, điên tiết ném chiếc gối về phía người đàn ông vừa mới đi ra ngoài.
“Tên đáng ghét, trước giờ mặt mộc của bà đây chưa ai dám chê đâu nhé!”
Ở bên ngoài, Nguyên Chính Phàm cũng đang đứng một mình rồi cười mỉm. Thật ra anh bị ấn tượng trước gương mặt mới ngủ dậy của Tố Linh, vì trông cô khá đáng yêu. Dù có hơi xuề xòa một tí nhưng vẫn không làm xấu nổi gương mặt xinh đẹp trời phú ấy, chỉ cần mắt nhìn thấy đẹp thì sẽ là đẹp.
“Thiếu gia, quần áo cho cô Lam đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Đúng lúc ấy, Hạ Minh lại từ đâu xuất hiện khiến Nguyên Chính Phàm phải giả vờ ho để cậu ta không phát hiện ra anh đang cười.
“Ừm… mau bảo người hầu đem vào cho cô ấy đi.”
“Vâng.”
Nguyên Chính Phàm cứ nghĩ mình sẽ không bị phát hiện nhưng Hạ Minh đã sớm nhận ra rồi, chỉ là cậu ta có hơi ngờ ngợ:
“Rốt cuộc có chuyện gì mà thiếu gia vui thế nhỉ? Lâu rồi mới thấy anh ấy cười kiểu vậy, cứ như đang yêu ấy.”
Lát sau, Lam Tố Linh ngồi trên xe của Nguyên Chính Phàm rời khỏi Dalicat, cô không rõ mình sẽ bị đưa đến đâu nhưng ngay lúc này cô lại đang suy tính đến chuyện tẩu thoát. Trên suốt quãng đường, Nguyên Chính Phàm chỉ tập trung vào điện thoại, Lam Tố Linh từ từ nắm lấy cửa xe rồi giữ yên ở đó và chờ đợi thời cơ thích hợp để nhảy xuống. Tuy nhiên đời không như mơ, cửa xe đã bị khóa và cô quên mất đi điều này. Lam Tố Linh nén khóc tự gõ vào đầu mình, hành động của cô khiến Nguyên Chính Phàm để ý đến. Dường như anh biết được ý định muốn chạy trốn của cô vì thế nét mặt mới trông khinh thường cô đến vậy.
Xe ô tô dừng lại trước một căn nhà bỏ hoang, xung quanh hiu vắng đến đáng sợ.
Bước xuống xe, Tố Linh đã thận trọng nhìn ngang ngó dọc, chắc do nhớ nghề nên gương mặt cô mới nghiêm túc đến vậy.
“Sao lại tới đây?” Tố Linh chợt hỏi.
“Tôi nhận được một tin nhắn ẩn danh, người đó muốn gặp mặt tôi ở đây, nói là muốn bàn chuyện hợp tác.”
Vì xuất thân trong giới đã lâu nên Tố Linh thừa biết những nơi thế này rất nguy hiểm. Mặt cô tự nhiên chau lại, giọng điệu cũng thay đổi.
“Người ta nói muốn gặp là anh đến luôn à? Anh đâu ngốc tới mức đấy?”
“Nhưng tôi đã điều tra rồi, tin nhắn từ cùng một nguời với tin nhắn tôi đã nhận được trước khi bị ám sát vào một tháng trước. Vì thế tôi mới đích thân tới đây để bắt chúng.”
Nguyên Chính Phàm vừa nói vừa để ý đến nhất cử nhất động của Tố Linh như muốn ám chỉ điều gì đó. Anh vẫn luôn cho rằng cô có liên quan đến kẻ muốn hại mình nên cũng lợi dụng lần này để làm phép thử cho cô.
“Hạ Minh, cậu cứ ở ngoài này đi, không cần theo tôi vào trong đâu.”
“Nhưng…”
“Không cần lo, tôi không chết đâu mà sợ.”
Dứt lời, Nguyên Chính Phàm và Tố Linh cùng nhau đi vào trong căn nhà bỏ hoang kia. Lam Tố Linh không cầm dao theo nên đã vội tìm một cành cây bên ngoài trước khi đi vào, cô dễ dàng bẻ gãy một cành cây cứng cáp sau đó cầm chắc trong tay. Nhìn cô chẳng có chút gì là sợ sệt cả, thậm chí còn rất hăng hái.
“Cô làm gì thế?” Nguyên Chính Phàm ngạc nhiên hỏi.
“Vì anh không nói trước nên tôi không mang theo dao, dù sao cũng phải cầm theo cái này cho an toàn. Tôi chẳng biết tại sao lại trở thành vệ sĩ bất đắc dĩ cho anh, nhưng những chuyện như đánh nhau với đám không ra gì thì tôi lại rất thích.”