Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Hâm Dao cười, quay lại nũng nịu với Tông Ngôn Hi: “Vẫn là chị gái đối xử tốt với em.”
Cô vươn tay muốn ôm, Tông Ngôn Hi bất lực ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Tiểu Bảo từ nay phải nhờ em chăm sóc rồi.”
Trang Gia Văn: “…”
Rõ ràng là quan tâm đến anh ấy, nhưng nghe thấy cái tên “Tiểu Bảo” này, anh liền cảm thấy đau đầu.
“Chị ơi, em lớn rồi. Chị đừng gọi em là Tiểu Bảo nữa được không?” Trang Gia Văn phản đối.
“Nhưng chị quen rồi, từ khi còn là một đứa trẻ, chị đã gọi em như vậy rồi, mà đâu phải mình chị, tất cả đều gọi em như thế.”
“Nhưng tất cả mọi người đều đã đổi từ lâu rồi, chỉ có chị vẫn gọi như vậy.”
“Chị sẽ cố gắng sửa, được chưa?”
“Thế còn được.”
Ba người nói nói cười cười, bầu không khí rất thoải mái, nhưng càng về gần nhà, biểu hiện của Tông Ngôn Hi càng trở nên căng thẳng.
Hai tay cô chặt vào nhau.
Một năm rồi, tất cả mọi người đều ở phía sau thuận theo cô, suy nghĩ cho tâm trạng của cô, quan tâm cô, không ai dám tùy tiện xuất hiện trước mặt cô, sợ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Sự bướng bỉnh năm đó đã khiến cô đau khổ.
Cô hối hận.
Khiến bố mẹ cô lo lắng cho mình, và để những người thân yêu quan tâm đến cô ấy lo lắng.
Tất cả những điều này là do sự cố chấp ban đầu của cô ấy.
Từ nhỏ cô đã là viên ngọc quý trên tay bố, ông rất mực cưng chiều cô, chỉ cần cô muốn, gần như cô đều được thỏa mãn, ngay cả hôn nhân cũng vậy, bố đã thỏa hiệp với sự cố chấp của cô.
Nghĩ kỹ lại, tất cả những chuyện này đều do cô tự mình gây ra.
Bây giờ cô phải đối mặt với họ, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Trong xe vô cùng im lặng, bầu không khí thoải mái biến mất.
Tông Ngôn Hi hỏi: “Bố mẹ có ở đó không?”
“Ừm, ban ngày lúc em đi thăm bà ngoại và ông trẻ, sắc mặt của mẹ không tốt lắm, hình như lo lắng cho bệnh tình của ông trẻ.””
Thẩm Hâm Dao nắm lấy cánh tay cô: “Chị ơi, vào đi.”
Trang Gia Văn cầm theo vali ở phía sau.
Tông Ngôn Hi gật đầu: “Đi thôi.”
Họ bước vào phòng, bật công tắc trong phòng lên, và căn phòng ngay lập tức sáng lên.
Tông Ngôn Hi nói: “Hai em đi ngủ đi, chị đi gặp bố mẹ.”
Cô biết rằng đêm nay chắc hẳn bố mẹ không ngủ.
Trang Gia Văn nói: “Vâng,”
Anh đặt va li vào phòng Tông Ngôn Hi, rồi cùng Thẩm Hâm Dao lên tầng hai.
Thẩm Hâm Dao không an tâm: “Chị, chị ấy…”
“Chị ấy xử lý được, đừng lo lắng.” Trang Gia Văn bảo cô vào phòng đi ngủ.
Thẩm Hâm Dao đứng ở cửa phòng nói: “Anh chú ý động tĩnh dưới lầu.”
Phòng của Trang Gia Văn ở bên trong, mặc dù hai người sắp kết hôn, nhưng cùng lắm thì hai người họ chỉ hôn nhau, chưa từng có hành động tiếp xúc thân mật.
Đối với Trang Gia Văn, chưa kết hôn mà thân mật với cô là một hành động không có trách nhiệm. Đối với Thẩm Hâm Dao, cô không ủng hộ việc một cô gái chưa kết hôn đã thân mật cùng người đàn ông khác. Ngay cả khi mối quan hệ giữa hai người được mọi người công nhận, hai người họ cũng đã quyết định đến với nhau, nhưng mỗi khi ở bên nhau, hai người đều rất ăn ý không ai có hành động quá giới hạn.
Hai người chuẩn bị kết hôn cũng không ở chung, đều ngủ phòng riêng.
Trang Gia Văn nói: “Em đi ngủ đi.”
Thẩm Hâm Dao gật đầu và vào phòng.
Nhìn cô đóng cửa lại, Trang Gia Văn thở phào nhẹ nhõm nhìn xuống lầu, không xen vào nữa, anh trở về phòng.