Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đúng đó, mẹ, ở đây một mình con chờ là được, mẹ và Gia Văn đi làm kiểm tra toàn thân đi.” Thẩm Hâm Dao đệm theo.
“Mẹ ổn, hàng năm đều kiểm tra và người mẹ rất khỏe mạnh.” Có nói cái gì Lâm Tử Lạp cũng không đồng ý. Bà đưa con dâu tới bệnh viện, hơn nữa thân thể bà khỏe mạnh thì làm kiểm tra sức khoẻ cái gì.
“Mẹ…” Trang Gia Văn ra sức khuyên bảo: “Con trai lớn của mẹ vẫn chưa kết hôn, mẹ phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, với cả con và Hâm Dao đã kết hôn rồi, nói không chừng cô ấy mang thai, thì mẹ cần phải khỏe mạnh để chúng con chăm con, có phải không?”
Nhưng mẹ rất khỏe, em rất ổn, không cần phải…”
“Haizz, mẹ cùng đi đi, cũng đi kiểm tra luôn.” Trang Gia Văn và Thẩm Hâm Dao cùng kéo Lâm Tử Lạp đi.
Thế là Lâm Tử Lạp phải làm kiểm tra một cách bất đắc dĩ.
Sau khi kiểm tra xong, kết quả nhận được viết cô không bị bệnh gì, nhưng Trang Gia Văn vẫn cảm thấy có thể là kiểm tra không đúng hoặc xảy ra sai lầm ở đâu đó.
Thế là anh ấy kể lại sự việc cho bà nghe.
Lâm Tử Lạp lập tức đứng ngồi không yên: “Gia Văn, con vừa nói cái gì?”
“Chính là chuyện con nhìn thấy buổi tối bố mẹ giặt ga giường, bố nói là do mẹ…”
“Vậy mà con cũng tin!” Lúc này, Lâm Tử Lạp đã hiểu rõ mọi chuyện:
“Vậy con nói Hâm Dao không thoải mái thật ra là vì gạt mẹ đến bệnh viện kiểm tra hả?”
Trang Gia Văn thừa nhận: “Vâng, chúng con cũng chỉ vì sức khỏe của mẹ thôi.”
‘Ting ting.’
Bỗng nhiên điện thoại trong túi của Lâm Tử Lạp vang lên từng đợt chuông, bà lấy điện thoại ra rồi nhấn nút nhận cuộc gọi, lập tức truyền đến giọng nói của Bạch Dận Trứ ở đầu bên kia: “Em vẫn chưa tới sao?”
Lâm Tử Lạp nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc này mới nhớ đến hôm nay bà có hẹn gặp Bạch Dận Trứ: “Khả năng hôm nay em không đến được.”
Bây giờ bà vẫn còn ở trong bệnh viện, mà cũng qua thời gian hẹn trước từ lau rồi.
“Vì sao vậy?” Bạch Dận Trứ cười: “Là cái vị lòng dạ hẹp hòi nhà em không cho em đi gặp anh à?”
“Không phải, là do em có việc bận. không dứt ra được.” Tròng lòng của Lâm Tử Lạp sáng rõ như ban ngày, đây chính là mục đích của Tông Triển Bạch .
Bằng không, tại sao anh ấy lại nói với bọn nhỏ là mình tè dầm, khiến bọn nhỏ phải lừa mình đến bệnh viện để kiểm tra, cũng không có thời gian để đến chỗ hẹn.
“Mẹ, ai thế?” Trang Gia Văn cũng lờ mờ đoán được là Bạch Dận Trứ, nhưng anh vẫn cố ý hỏi.
“Em còn có chuyện, cúp máy trước nhé.” Lâm Tử Lạp vội vàng cúp điện thoại.
“Ai vậy ạ?” Trang Gia Văn hỏi lại một lần nữa.
“Một người bạn cũ thôi.” Lâm Tử Lạp kéo anh ấy đi: “Đi thôi, đi thôi, đi gặp Hâm Dao.”
Nhưng Trang Gia Văn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi: “Là vị họ Bạch à mej?”
Lâm Tử Lạp liếc mắt nhìn Trang Gia Văn một cái: “Không cần biết chuyện của người lớn.”
Trang Gia Văn nghe vậy thì bĩu môi: “Con cũng là người lớn rồi.”
“Ở trong mắt mẹ, con vĩnh viễn là một đứa trẻ.” Lâm Tử Lạp nghiêm mặt lại, không phải bà giận con trai mà là giận Tông Triển Bạch .
Tại sao anh ấy có thể nói như vậy với bọn trẻ?
Khi bọn họ tìm đến chỗ Thẩm Hâm Dao thì cô ấy đã làm xong tất cả kiểm tra rồi, kết quả cũng không mang thai.
Vốn dĩ Trang Gia Văn cũng có chút chờ mong, mong đợi rằng cô thực sự mang thai, nhưng kết quả vẫn là không có.
Lâm Tử Lạp phát hiện ra cảm xúc mất mát của con trai, đành an ủi nói: “Các con còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ có con, không cần vội vàng, càng không nên tạo áp lực cho Hâm Dao.”
“Con biết rồi.” Trang Gia Văn hiểu rõ vấn đề này.
“Vậy chúng ta về nhà thôi.” Lâm Tử Lạp dẫn đầu đi ra ngoài.
Trang Gia Văn đi theo ở phía sau, vừa ôm Thẩm Hâm Dao vừa hạ thấp giọng nói ở bên tai cô ấy: “Anh còn ảo tưởng sẽ nhận được tin em mang thai sau khi kiểm tra cơ.”
Thẩm Hâm Dao mím môi: “Làm bố sớm như vậy sao? Anh vẫn còn trẻ mà.”