Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, não bộ của cô đã hoàn toàn hỗn loạn, mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi lạnh cũng chảy ra khắp người. Cô tuyệt vọng và hoảng sợ, đối với cô thì bản thân chính mình không quan trọng, nhưng mà hiện tại cô đã làm liên lụy tới bà…
“Tất cả đều là lỗi của cháu, cháu đã không bảo vệ được bà…”
Tầm nhìn của cô dần mờ đi, thậm chí cô còn chẳng để ý nổi đến ngọn lửa càng lúc càng nóng xung quanh mình nữa.
Mùi khói nồng nặc xộc vào khoang mũi, khiến cô lập tức ho khan!”
Ngôn Hi…”
Làn khói dày đặc như sương mù, Tông Ngôn Hi loáng thoáng thấy có bóng dáng ai đó xông tới.
Khụ khụ…
Lại là một loạt tiếng ho khan dữ dội.
Song Eun thoáng nhìn thấy Trang Kha Nguyệt đã ngã trên mặt đất, anh ta lập tức khom lưng ôm người dậy rồi chạy ra bên ngoài, lúc này ở đây đã không còn ai, tài xế xe taxi sợ gây ra rắc rối nên đã lái xe bỏ đi.
Anh ta đành đặt Trang Kha Nguyệt lên một bãi cỏ tương đối an toàn, sau đó bấm gọi 120 110 rồi lại tiếp tục chạy vào bên trong, lửa cháy càng ngày càng dữ dội, có loại mùi khét nồng đậm lan tỏa trong khắp bầu không khí.
Lúc này, Tông Ngôn Hi đang bị lửa lớn bao quanh, cô bị khói xông đến mức sắp hôn mê, tuy vậy nhưng cô vẫn còn chút ý thức bởi vì cô đã nhìn thấy bà ngoại được cứu ra ngoài rồi, có điều không thấy rõ là ai cứu thôi.
Tông Ngôn Hi cố gắng duy trì chút ý thức cuối cùng, cô muốn nhìn xem là ai đã cứu bà ngoại ra giúp cô.
“Ngôn Hi…” Song Eun bất chấp nguy hiểm lao vào từ phía ngoài biển lửa hừng hực.
Tông Ngôn Hi không nói được câu nào nữa bởi vì cổ họng cô đã bị khói từ ngọn lửa hun cho họ sặc sụa, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng. Chỉ thấy cô yếu ớt mở mắt ra nhìn người trước mặt, khóe môi hơi hơi cong lên một nụ cười, bật ra hai tiếng không rõ ràng: “Là… anh.”
Song Eun phát hiện thứ đang trói buộc Tông Ngôn Hi không phải là dây thừng bình thường mà anh có thể dùng lửa đốt đứt, mà nó lại là xích sắt.
Đây là một vấn đề cực kỳ khó giải quyết.
Anh ta vỗ nhẹ lên khuôn mặt của Tông Ngôn Hi: “Không cần sợ, tôi nhất định sẽ cứu em ra ngoài.”
Tông Ngôn Hi cố gắng cười dù đôi môi đã khô nứt nẻ, giọng nói khàn khàn của cô vang lên: “Không cần… lo cho tôi, anh đi mau.”
“Tôi không thể bỏ mặc em ở lại được.” Song Eun nói xong thì lao ra khỏi biển lửa, anh ta muốn đi tìm thứ gì đó có thể làm gãy xích sắt.
Nhưng mà cũng không tìm được công cụ gì có thể làm đứt xích sắt, ngày vào lúc Song Eun bất lực tuyệt vọng thì lại nhìn thấy một thanh thép rỉ sắt ở trong bụi cỏ, dài ước chừng một mét. Anh ta cũng không quan tâm nhiều nữa, nhặt lên ngay lập tức rồi chạy lại vào trong.
Một chút ý thức còn sót lại giúp cô chống đỡ chưa đến mức hôn mê, nhưng cô biết rõ bản thân mình khả năng cao không thể sống sót nữa: “Không cần… mạo hiểm vì ta.”
Tông Ngôn Hi không muốn mình liên lục đến Song Eun.
Song Eun không để ý đến lời cô nói, mà vẫn cố gắng dùng thanh thép cạy đứt xích sắt, thế nhưng chuyện đâu dễ dàng như vậy.
“Đi mau!” Giọng nói của Tông Ngôn Hi lúc này đã rất khàn, giống như là âm thanh phát ra từ cái ống bễ cũ nát.
Song Eun dùng động tác trên tay lại, dùng bàn tay dính đầy vết bẩn của mình mà nâng khuôn mặt của Tông Ngôn Hi lên, ánh mắt thâm thúy: “Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ rằng tôn trạng lựa chọn của em là tốt cho em, thế nhưng hiện tại tôi nhận ra có lẽ tôi đã sai rồi, thường thì khi bản thân ở trong cuộc lại không thấy rõ được cái gì là tốt cho mình.”
Yết hầu của anh ta chuyển động, rồi nói tiếp: “Tôi thích em, thật sự thích em, em có đồng ý đón nhận tôi không?”
Tông Ngôn Hi ngước mắt lên nhìn Song Eun, trong đôi mắt anh lúc này đang phản chiếu dáng vẻ hiện tại của cô, còn có biển lửa rừng rực phía sau, cảnh vật rất rõ ràng, tình cảm cũng rất nồng nhiệt.
Đáy lòng Tông Ngôn Hi hơi rung động, nhưng cô cũng biết rõ tình cảnh lúc này của bản thân mình.
Song Eun ôm lấy cô, không phải anh nhân lúc người ta gặp khó khăn mà chuộc lợi, chỉ là vào lúc anh đàng tuyệt vọng vì không có cách nào có thể cứu cô thì trong lòng anh loáng lên một suy nghĩ: nếu như cô chết rồi thì bản thân mình có tiếc nuối hay không.
Đáp án là có.
Nếu còn không giành giật một lần mà đã từ bỏ thì chắc chắn anh ta sẽ phải hối tiếc.
Song Eun không muốn cuộc sống sau này, mỗi khi nhớ đến hiện tại lại đều là hối hận.
Cho nên anh muốn tranh giành cơ hội cho mình một lần.
Song Eun lại nói thêm một câu bên tai Tông Ngôn Hi: “Nếu như chúng ta còn có thể sống sót ra ngoài, thì tôi hi vọng em có thể cùng tôi đi ngắm nghía thế giới rộng lớn này, được không?”