Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảng thời gian này có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc và vui sướng nhất của người cá cũng như là Chúc Diên.
Quái vật không muốn thay đổi hiện trạng.
Vì hiện trạng này với quái vật sống một cuộc đời hoang vắng mà nói, là quá đỗi trân quý.
Mỗi phút một giây đều hạnh phúc như thể đang nằm mơ vậy.
Nhưng quái vật không muốn thay đổi, cách duy nhất có thể làm ra hành vi cứu vãn, chính là đi đến hải đảo nhỏ không người này, ngăn chặn tin tức, không cho cô biết.
Hành động này không thể không nói chỉ là một loại lừa mình dối người.
Ban đầu Thư Đường còn muốn tìm cơ hội nói chuyện, song dần dà, khi bắt được ánh mắt của người cá.
Đôi mắt người cá tờ mờ ánh sáng, màu thuần đen như sương ngày đầu nom đã nhạt hơn đôi chút, để lộ ra chút tròng lót màu xanh lam. Nhưng đôi mắt đẹp đẽ ấy, lại có tơ máu rất nhỏ.
Điều này càng khiến cho quái vật nhìn có chút cố chấp, nhưng lại càng như một mảnh thủy tinh dễ vỡ hơn hết.
Vậy là cô bèn nuốt hết những lời muốn nói về lại.
Thật ra sau khi biết được tin tức, vui sướng nhiều, nhưng Thư Đường cũng không phải là không có mê mang. Cô biết rồi sẽ có một ngày người cá khôi phục lại ký ức, sẽ tốt lên, chứ không còn như bây giờ. Chỉ không ngờ rằng ngày đó lại tới nhanh hơn so với trong tưởng tượng.
Không biết tại sao nữa, vào lúc này cô lại có một luồng xúc động đột nhiên muốn hôn hắn. Thế là, cô cũng nương theo tâm ý của mình, không nói thêm nữa, chỉ sáp đến gần, hôn lên mí mắt hắn, dùng chiếc hôn dịu dàng trấn an con hung thú ấy.
Họ ôm hôn, như hai đuôi cá dưới ánh trăng.
Một hồi lâu sau, giữa tiếng thở quấn quýt, họ ngừng lại. Hô hấp của dã thú nặng nề và lạnh băng, hầu kết lăn trượt, ánh mắt phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Thế nhưng, quái vật này gần như chỉ có thể nghe theo sự thôi thúc của bản thân, thật ra trừ hôn môi, thì tạm thời chẳng làm thêm gì cả. Quái vật chỉ có thể bật ra những tiếng nghẹn ngào khàn khàn từ yết hầu của mình, biểu đạt cho cô biết tham lam và khát vọng của bản thân. Không hiểu sao, khi nhìn thấy người cá với dáng vẻ nọ, Thư Đường lại mềm lòng. Cô nghĩ bụng, trán chạm trán người cá, dán đến bên tai người cá, lén lút nói cho hắn nên làm vậy làm vậy.
Người cá rũ đôi mi, học tập đến là nhanh.
….
Nhưng giữa quá trình học tập, người cá lại càng ngày càng thấy khó chịu được.
Người cá dừng một lát, nhíu mày, tiếng hít thở càng thêm trầm thấp.
Hắn có chút khó chịu, song lại không biết phát tiết ra như thế nào. Nhưng bé mèo ác ý lùi lại một bước, vì cô cảm giác nếu vẫn cứ tiếp tục thế này sẽ biến thành tình huống mất khống chế mất. Vậy nên, bé mèo chỉ nói cho người cá một nửa đường đi, sau không dạy nữa.
Người cá không biết phải tiếp tục ra sao, vậy là rít rít lên với cô. Khàn khàn dò hỏi cô tại sao mình lại khó chịu thế này?
Thư Đường lại nói cho hắn hay, nhịn một xíu là tốt à, đây là chuyện thường thôi. Trong quá trình học tập phải ăn chút đắng.
Cô rất chột dạ ngẩng đầu hôn hôn yết hầu người cá.
Yết hầu xinh đẹp của người cá lăn trượt, nhíu mày nhìn mèo ta.
Nhìn cô chằm chằm đầy hoài nghi, lại bật ra những tiếng hít thở khó nhịn.
Khi lương tâm Thư Đường vừa nhận ra, muốn giúp hắn thì người cá buông đôi mi, nhìn thẳng vào cô.
Đoạn, rề rà đặt bé mèo lên trên đuôi cá của mình.
‘Hắn’ ngước mặt ngả người ra sau, biếng nhác mà híp cả mắt.
Bước cuối cùng của đề bài này, bé mèo không dạy, cũng tìm được lối tắt khác.
Bọn họ chỉ cách nhau mỗi lớp vải mỏng.
Lạnh băng mà cứng rắn, mềm mại mà ấm áp,
Khác biệt hoàn toàn, hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau.
Người cá nghĩ đến một từ, là cầu tuột.
Trên hải đảo không một bóng người, tiếng hít thở hay những âm thanh khác được các giác quan khuếch đại chưa từng có.
Ánh trăng tỏ như thế, như sương bạc rãi trên bờ cát.
Thủy triều vỗ một lớp sáng đến, sỏi cát cũng được sóng biển mài cho bóng bẩy mượt mà.
….
Lúc Thư Đường cho rằng bản thân đang nắm giữ toàn bộ ưu thế, mỗi lần cô cho rằng bản thân mình khiến cá nhỏ kêu meo meo thì lại vui quá hóa rầu.
Tiếng cười khàn khàn văng vẳng bên tai Thư Đường, cô thấy tai mình tê rần, còn ngứa ngáy.
Cả đêm đó, như thể đang ngâm mình trong dòng nước biển ấm áp, Thư Đường thấy tay chân như nhũn nhão ra, đầu óc cũng có chút lơ mơ. Không biết tại làm sao, mà mơ màng rồi ghé vai người cá mà ngủ mất.
Chờ đến khi Thư Đường ngủ một giấc nồng thức dậy, thì bản thân đã ở trong lều.
Thư Đường nhìn ánh mặt trời mờ ảo, bắt đầu thấy hối hận bản thân đêm qua bị sắc đẹp làm lú lẫn, nhất thời xúc động. Nhưng rồi đột nhiên cô lại nghĩ đến: Đêm hôm qua, cô cực kỳ muốn cắn cổ người cá, đã nhiều lần cô mơ hồ nhận ra mình đã há miệng, lộ răng, muốn cắn người cá.
Lúc ấy Thư Đường không nghĩ gì nhiều, nhưng bấy giờ càng nghĩ càng tỉnh táo hơn.
Cô há mồm sờ sờ răng mình, bỗng nghĩ đến một cụm từ, đánh dấu.
Hóa ra lúc ấy cô chỉ muốn đánh dấu người cá, chứ không phải thú tính quá độ muốn ăn thịt người.
Thư Đường thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Rồi lại ngồi trong lều bũn rũn tứ chi.
Trên đảo vang lên mấy tiếng kêu của loài chim biển, bầu không khí mát rười rượi.
Thời tiết đẹp thế này rất thích hợp đi ăn đi uống, và đi tản bộ. Song Thư Đường lại nhớ đến chuyện bị cắt ngang ngày hôm qua.
Cô trông thấy người cá đang nhóm lửa bên ngoài lều.
Thư Đường ngắt ngứ một cái cây trên đất, vẫn cất lời:
“Hoa hồng nhỏ, chúng ta về lại thành phố Yến đi.”
Người cá bên ngoài yên tĩnh một chập.
Con mãnh thú ấy ngồi bên đống lửa thật lâu, bóng hình như thể kéo dài thật dài.
Người cá quay đầu, rít lên với cô:
—Ở lại đây, cứ sống cùng nhau thế này trên phiến đảo này, không tốt ư?
Nhưng Thư Đường lại ôm đầu gối nhìn hắn, lắc đầu.
“Hoa hồng nhỏ này, nếu anh không đi tiếp nhận trị liệu, một ngày nào đó lực tinh thần bạo loạn như lần trước, thì chúng ta sẽ làm sao bây giờ?”
“Em không biết anh xảy ra chuyện.”
Cô vắt hết óc, muốn nói những lý do tích cực khác, nhưng nói đến đây, cô bỗng thấy hành vi này của mình cứ như đang nói ‘em đều muốn tốt cho anh thôi’.
Họ trầm mặc trong chốc lát.
Người cá nhìn cô, Thư Đường cho rằng người cá sẽ cãi nhau với cô.
Nhưng không có.
Người cá lựa chọn biến mất trong biển rộng.
Vậy là cả hòn đảo nhỏ, chỉ còn lại một mình cô.
Thư Đường nghĩ: Đây chẳng nhẽ là cầm tù play trong truyền thuyết à?
Nhưng Thư Đường lại chẳng mảy may sợ hãi chút nào, cô còn thấy khá thời thượng ấy chứ.
Lát sau, cô la lên với mặt biển: “Hoa hồng nhỏ ơi, em đói!”
Thế là, chốc lát sau, trên mặt biển có một vài con cá bạc nhỏ bay ra.
Thư Đường nói: “Hoa hồng nhỏ à, em khát quá.”
Trên mặt biển lại có một gáo dừa sữa lắc trôi nổi.
Thư Đường lại bắt đầu thấy chán, thế là, Trân Trân không xa liền biểu diễn phun nước cầu vòng cho cô xem.
Thư Đường nhìn cá voi biểu diễn chán rồi.
Chốc lát sau, trên mặt biển được gió thổi đến một cái xác dừa, bên trong là máy chơi game và máy tính bảng của Thư Đường, còn tri kỷ mang theo cả cục sạc, đựng trong túi chống thấm nước.
Thậm chí cả kính râm cũng mang đến cho cô.
Người cá dùng hành động nói cho Thư Đường hay: Làm gì cũng được, chỉ đừng nghĩ đến chuyện trở về.
Hắn không chịu xuất hiện, cứ đợi chờ dưới đáy biển. Chỉ bởi vì, nếu trông thấy bé mèo, hắn sẽ không nhịn được mà dao động.
Nhưng người cá không xuất hiện thì Thư Đường lại có rất nhiều cách.
Thư Đường: “Chúc Diên, anh không lên, em sẽ làm ra một chuyện khiến anh phải hối hận cả đời.”
Dưới mạch đá ngầm trong biển, người cá cho rằng ý của cô là muốn rời khỏi hắn, lập tức ngẩng đầu lên trừng ác.
Thư Đường đứng trên đá ngầm ra chiều muốn nhảy xuống biển:
“Chúc Diên, người dấu yêu của anh đang trong tay em, anh mà không lên bờ, em dìm chết đuối cô ấy luôn, để cho anh hối hận cả đời.”
Người cá: “….”
Thư Đường giãy nãy một lát, mới nhận ra người cá vô tình vứt bỏ người dấu yêu của hắn, thế là kẻ bắt cóc mèo ngại ngùng bò lên bờ.
Cô ngồi bên bờ biển chán chết, thế là tìm người cá nói chuyện.
Mèo: “Chúc Diên ơi, anh có biết tại sao nước biển lại có màu xanh không?”
Mèo: “Vì trong biển có cá phun bong bóng, blueblueblue~~”
Người cá dưới biển: “….”
Mèo: “Chúc Diên, anh có biết bé mèo kêu thế nào không?”
Trên mặt biển nổi bong bóng.
Người cá ủ bụng: Nếu không phải meo meo, thì không phải sẽ là miao miao à?
Mèo chuyển sang thanh thanh cổ họng, bắt đầu: “Tui muốn ăn cá Tui muốn ăn cá Tui muốn ăn cá Tui muốn ăn cá Tui muốn ăn cá~”
Cá trong biển:….
Ánh nắng mạ dưới biển nom như những con bướm trong suốt.
Từng lớp bong bóng nổi tí tách trên mặt biển.
Trái tim sắc bén của quái vật dần mềm nhũn, nhưng rồi nó chỉ ngẩng mặt lên nhìn mặt biển xanh thăm thẳm, chứ không chọn nổi lên trên.
Người cá hiện tại không phải là Chúc Diên mười năm về trước.
Dù hắn đã nhớ lại một phần ký ức, nhưng tư duy của hắn không còn giống như người bình thường nữa.
Quái vật không muốn quay về làm Chúc Diên, càng không muốn thay đổi hiện trạng này. Như một kẻ cố chấp, một người bảo thủ bị thời đại mới đào thải.
Người đứng xem sẽ thấy hắn cố chấp đến buồn cười.
Nhưng chỉ hắn mới rõ ràng, rằng vì đấy là thứ duy nhất mà hắn có.
Như một người giàu có, có thể chi hàng ngàn đô để đánh cuộc.
Nhưng trong túi quái vật, chỉ vẻn vẹn có ba xu đáng thương.
Chuyện duy nhất hắn có thể cứu vãn đó là mang Thư Đường đến nơi này, muốn gắng hết sức ở lại đây một quãng thời gian.
Thư Đường trên bờ còn có ý định thuyết phục người cá:
“Hoa hồng nhỏ này, anh còn nhớ lúc trước có một khoảng thời gian em ôn thi lên nghiên cứu sinh chứ? Đại học thành phố Yến rất tốt.”
“Em còn là chuyên gia trị liệu, về lý thì sau này sẽ cùng anh đến thành phố Yến phối hợp trị liệu.”
“Sau này bệnh của anh hết, sẽ không còn đau đầu nữa.”
“Chờ đến ngày anh khôi phục ký ức, hai chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn, anh như bây giờ, hai đứa mình có đăng kí cũng không có hiệu lực.”
Câu cuối cùng, Thư Đường càng nói hết, càng thấy chột dạ.
Nhưng cô vẫn nổ lực nghĩ lý do đặng thoái thác: “Hoa hồng nhỏ này, sau này nếu anh muốn về lại thành phố Nam Đảo, chúng ta sẽ cùng nhau về, chữa bệnh cùng lắm chỉ mất có nửa năm, cứ xem như là đi chơi một chuyến đi.”
Thế nhưng càng nói, Thư Đường càng thêm hoảng loạn:
Nếu họ đến thành phố Yến, thì thật sự có ngày được về lại sao?
Người cá từ dưới biển ngẩng lên, nhìn bóng hình kẻ lừa đảo bên bờ.
Hắn rõ rằng cảm xúc của cô đang dao động.
Vậy là, người cá lại xuất hiện.
Người cá xông ra khỏi mặt biển, rít rít với cô: Cứ duy trì như thế này, không tốt sao?
Họ có thể ở mãi trong vùng cấm.
Chỉ cần người cá không muốn, không một ai có thể đi vào; người cá đang dần mạnh lên theo từng ngày, dù dẫn cô đi đến nơi nào cũng sẽ không bị ai can thiệp.
Dưới ánh mắt của người cá, thần kỳ thay Thư Đường lại hiểu rõ ý hắn, cô cũng không kiềm được mà dao động.
Nếu hoa hồng nhỏ làm hoa hồng nhỏ cả đời, thì sẽ tốt siết bao, họ có thể sống cùng nhau mỗi ngày, hôn môi, răng long đầu bạc.
Thế nhưng Thư Đường lại nhớ đến hộp huân chương ấy.
Cô có thể ích kỷ mà giữ người cá lại.
Nhưng Chúc Diên thì sao? Hắn thật sự bằng lòng nhốt mình trong hòn đảo nhỏ bé này cả đời, từ bỏ mọi vinh quang mà hắn có, ở lại làm một hoa hồng nhỏ ư?
Thư Đường không nói gì.
Vậy nên người cá cũng đã biết đáp án của cô.
Lần này người cá biến mất, mãi đến đêm vẫn không thấy xuất hiện.
Ban đầu Thư Đường còn cho rằng người cá hãy còn tức giận, nhưng đến lúc nhận ra bữa cơm chiều rồi mà người cá còn chưa cho cô, Thư Đường bỗng nhớ đến, buổi sáng, giữa trưa, người cá đều không uống thuốc.
Từ sau khi thể tinh thần của người cá lại khuếch trương, Thư Đường vẫn luôn căng thẳng, vì xét theo một lần nhìn thấy lực tinh thần bạo loạn sau lần khuếch trương lần cuối của người cá, sự bành trướng sẽ đi kèm với rối loạn lực tinh thần.
Lại thêm hôm nay cãi nhau, thuốc còn chưa kịp uống.
Thư Đường nhìn chung quanh, không biết thuyền bị người cá neo ở nơi nào, trên biển không có một vật gì.
Thư Đường lấy nước và thuốc, lên đá ngầm gọi một tiếng: “Trân Trân!”
Trân Trân mau chóng xuất hiện.
Thư Đường bơi qua, bò lên lưng Trân Trân: “Trân Trân, chúng ta đi tìm ba mày nào.”
Mới đầu Thư Đường còn rất lo lắng không biết có thể lặn xuống biển được không, nhưng Trân Trân lại rất thông minh, mang Thư Đường đến giữa một bãi đá ngầm gần đó.
Thế nhưng, như thể cảm nhận được lực từ trường có chút hỗn loạn về lực tinh thần của người cá, vừa đưa Thư Đường qua đó, Trân Trân liền cong mông bỏ chạy vội.
Thư Đường liếc mắt đã trông thấy người cá.
Hung thú ta chịu đựng cơn đau đầu mãnh liệt, vây cá bén nhọn dựng thẳng lên, trông bộ rất khốn khổ.
—Thư Đường chỉ nhìn qua giây lát đã ý thức được rằng, không thể không đến thành phố Yến.
Đau thần kinh là tích dần, một khi cơn đau thần kinh mãnh liệt này tích đến một trình độ nhất định, sẽ bùng phát thành bạo loạn lực tinh thần.
Gần như giây phút nghe thấy tiếng bước chân ấy, người cá liền mở mắt, phát ra tiếng rít sắc bén, lập tức lộ ra hình thái phòng ngự.
Nhưng khi vừa phát hiện đó là cô, biểu cảm hung ác của người cá biến mất.
Chỉ nhìn nhìn Thư Đường, rồi dời đi.
Thư Đường đưa viên thuốc đến bên miệng người cá.
Lúc cô đưa nước đến, người cá tránh né, nuốt viên thuốc cứng ngắc xuống.
Thư Đường: “….”
Thư Đường cảm thấy hành động này của người cá quá ngây thơ, lúc cô ba tuổi còn chẳng cáu kỉnh với ba mẹ như thế.
Người cá dựa vào mạch đá ngầm nghe thế thì trầm mặc trong chốc lát, đoạn nhận lấy nước của cô, ngửa cổ uống ừng ực, nuốt sạch toàn bộ nước.
Rồi nhét vào trong tay cô.
Nâng mí mắt lên nhìn cô.
—Uống nước rồi, không ngây thơ nhé.
Thư Đường: “….”
Cô đặt mông ngồi xuống cạnh người cá.
Cô hỏi hắn: “Anh xem, lúc bị bệnh khổ biết bao nhiêu?”
Người cá nghe thế, mạnh tay giãn ngay cái biểu cảm cau mày vì đau.
Còn tỏ vẻ như không có gì sất mà lắc lư đuôi cá, tỏ vẻ: Không đau chút nào.
Thư Đường không thể tưởng nổi.
Cô bèn thay đổi cách nói: “Nếu bây giờ chúng ta đi đăng kí, anh thế này người ta sẽ nói em lừa gạt anh, nhân lúc cháy nhà hôi của.”
Rõ ràng người cá đã dao động đôi chút.
Nhưng rồi lại mau chóng tỏ vẻ: Thế không đăng kí nữa.
Thư Đường nói: “Vậy anh không sợ em tìm người khác đăng kí?”
Người cá nhìn cô.
Rồi vung đuôi cá, đập nát một cục đá.
Người cá tỏ vẻ: Cô mà rời bỏ hắn, thì sẽ như cục đá này.
Thư Đường: “….”
Thư Đường vắt hết óc: “Hoa hồng nhỏ này, anh xem, hiện tại anh học tập học nói chậm thế này này, nếu mà hết bệnh khôi phục ký ức, không phải sẽ giao lưu lưu loát với em sao?”
Kết quả người cá lại nhìn cô đầy rề rà.
Nói rõ ràng rành mạch: “Không đi.”
Thư Đường thình lình nghe được một câu như thế: “….”
Thư Đường khiếp sợ: “Anh học nói tiếng đôi từ lúc nào thế hả!”
Thư Đường thấy cả hai còn chưa đến được thành phố Yến, thì tình cảm có khả năng bị tan vỡ mất rồi.
Nhưng lúc này, người cá lại không nói nữa.
Quái vật rất rõ ràng, tình yêu của Thư Đường phần lớn đến từ cái cảm giác thương tiếc quái lạ. Cũng chính vì hiểu được điều đó, nên quái vật thường xuyên tỏ ra yếu thế trước mặt cô, để lấy được thêm càng nhiều tình yêu;
Hôm nay cũng thế.
Lúc cô dùng ánh mắt ấy nhìn mình chăm chú, quái vật có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu của cô. Chỉ là nếu có một ngày, bệnh hết rồi, thì ánh mắt tiếc thương ấy của bé mèo liệu sẽ còn ư?
Quái vật cho rằng cách nghĩ này quá đỗi ti tiện, thế nhưng quái vật vốn đê tiện vô liêm sỉ thế đấy, nó khát khao cái trìu mến vĩnh hằng của cô,
Thư Đường lúc này, lại dùng chiêu cò kè mặc cả mà mẹ Thư hay dạy:
“Vậy anh không đi thì em đi về trước.”
Người cá đứng tại chỗ nhìn cô, không định nhúc nhích.
Cô cứ đi đi dừng dừng, chú ý bóng hình phía sau.
Nhưng người cá phía sau còn chưa đuổi kịp.
Cô đã thấy con thuyền cứu hộ gần đó.
Cô bò lên trên thuyền, gọi to một tiếng Trân Trân, vừa quay đầu đi, đã không thấy bóng cá.
Cô lập tức sai Trân Trân chở đến con thuyền.
Mãi đến khi bị Trân Trân dẫn đi khỏi hòn đảo, người cá vẫn không xuất hiện.
Thư Đường ngồi trên boong tàu đón gió, có chút tức giận.
Thư Đường không muốn thay đổi cuộc sống thế này. Hơn nữa đến thành phố Yến, rõ ràng người cần bất an và căng thẳng nên là cô mới đúng.
Cô không biết mình ngây người bao lâu, mãi cho đến khi bóng đêm dần buông, cô mới nhớ ra thức ăn trên khoang thuyền đến bị cô dọn lên trên đảo.
Kết quả vừa quay đầu lại, cô đã thấy thuyền đi xa thật xa.
Chung quanh đều là biển rộng mênh mang, trong bóng đêm có chút dọa người.
Thư Đường thấy hơi đói, và có chút mơ màng.
Cô ngồi một lát, lại móc cần ra câu cá: Mặc kệ thế nào, cơm chiều vẫn phải ăn.
Thư Đường cảm thấy cô không hề yêu người cá chút nào đâu. Hắn không thông cảm cho cô, còn vô tình ném cô trên biển rộng mặc cô đói bụng.
Lúc Thư Đường tức giận lo cho bản thân, lại hoàn toàn quên mất một chuyện:
Trân Trân không thấy đâu, thuyền thì lại không có tính năng tự động điều khiển, thì thuyền nó ra khơi như thế nào chứ?
Tức rồi tức, Thư Đường nhận ra mình câu được cá rồi.
Lúc cô thu dây mới nhớ mình quên thả mồi, cúi đầu thì thấy:
Một người cá to bự thế kia, đang ngẩng đầu nhìn cô.
Thư Đường: “….”
—-Không ai cúi đầu.
Chẳng qua là một người cá tạt ngang qua, trùng hợp bị bé mèo câu lên được.