Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Thư Đường trốn ở tòa nhà bỏ hoang này viết di thư, nhìn màn đêm duỗi tay năm ngón chẳng thấy, cô sợ hãi mình không gặp được hoa hồng nhỏ. Sự căng thẳng ấy cô không thể hiện ra ngoài, chỉ là người cá vừa thổi thổi, thật sự cô đã hết đau rồi.
Thế nhưng, trong thời khắc dịu dàng thế này, bụng Thư Đường bắt đầu thì thầm đánh trống. Có lẽ là đã thả lỏng được, dần dần cô mới có cảm giác đói bụng đến gay gắt.
Người cá cũng nghe thấy bụng Thư Đường đang biểu tình vườn không nhà trống.
Thư Đường không có năng lực tự chữa lành, tuy rằng không bị tổn thương đến xương cốt, nhưng vết thương ngoài da đã rất lớn rồi, còn có chút nghiêm trọng. Lúc người cá đi, trên đường có thấy một chiếc xe bọc thép trong đội ngũ, người trên xe đã tháo chạy, đoán chừng là bỏ xe vào buổi chiều hỗn loạn. Nhưng trong xe lại có đầy đủ nước và đồ ăn, quan trọng hơn hết là có hòm thuốc.
Vậy là người cá quyết định mang đồ theo, vốn dĩ là muốn mang cả Thư Đường đi cùng, nhưng hiện tại tình trạng của cô không tiện để hoạt động tí nào.
Hắn khẽ rít rít lên với Thư Đường, nói cho cô, thể tinh thần của mình đang canh giữ bên cạnh cô.
Thư Đường gật gật đầu: “Anh đi đi.”
Nhưng người cá vừa đi, tòa bỏ hoang này lại trở thành nơi duỗi tay năm ngón chẳng thấy.
Thư Đường đồng ý rất gì và này nọ, nhưng vừa mở đèn pin trong máy truyền tin ra, ngồi được một lát, cô lại dán vào cửa kính, thăm dò bóng hình cao lớn của người cá phác họa qua ô cửa.
Cô do dự trong chốc lát, dứt khoát đi khập khiễng xuống lầu, theo sau lưng người cá cả đoạn đường, cứ như một cái đuôi nhỏ vậy.
Thư Đường nghĩ, cái tật xấu theo đuôi này nhất định là do người cá lây cho cô, trước kia cô không phải thế này đâu.
Người cá đi rất nhanh. Thư Đường đành phải đi nhanh thật nhanh hơn.
Nhưng khi người cá bám vào khung cửa sổ và nhảy lên nóc lầu 4, Thư Đường buộc phải chững bước.
Thư Đường đành ngồi lại nơi này một mình chờ người cá về.
Cô có chút mất mát, chung quanh tối tù mù, một mình cô ngồi chờ quá lẻ loi.
Thính giác của người cá rất nhạy, nên sớm đã nhận ra có người theo sau.
Như một bé mèo sợ tối, mèo mờ ám bám đuôi người cá.
Bước chân của người cá khựng lại.
Quái vật phát hiện ra thay đổi của cô. Như một bé mèo đi lạc chịu đắng cay ở ngoài, đến khi được nhặt về thì cứ muốn một tấc không rời theo sát phía sau hắn, vì hắn vừa đi xa, bé mèo sẽ bắt đầu sợ hãi.
Vậy nên, người cá quay về lại bên cạnh bé mèo.
Thư Đường đang dựa vào cột điện nhìn ra xa, vừa quay đầu đã thấy người cá. Cô còn chưa nghĩ kỹ xem nên giải thích như thế nào, song người cá lại không hỏi cô tại sao, ngay lúc người cá muốn xách cô về lại chỗ cũ, thì người cá ôm cô, nâng cô đặt lên trên đầu vai của mình.
Thư Đường ngồi trên vai người cá, một hồi lâu sau, mới thành thật và thẳng thắn:
“Hoa hồng nhỏ ơi, sau này anh đừng để em lại mà đi tìm đồ gì cả, anh mang em theo mãi được không?”
Cô thấy lá gan mình thế này là quá nhỏ, có hơi mất mặt, nhưng người cá lại đáp không chút do dự: “Được.”
Thư Đường có hơi lo lắng cho đám người lão Ngô và Tiểu Trần, vậy nên lúc đi đường còn hỏi thăm người cá có gặp được bọn họ lúc đi không.
Khi người cá đi đường có gặp được lão Ngô, nhưng lại không nhìn thấy đám người Trần Sinh, hẳn là đã rời khỏi khu ô nhiễm đến khu cứu viện rồi.
Nghe được tin lão Ngô không có chuyện gì, Thư Đường thở phào một hơi.
Chiếc xe bọc thép ngã vào trong góc, đầu xe đâm phải một cây đèn lớn, nhưng đồ vật bên trong không bị làm sao. Họ tìm được một cái hộp thịt bò đóng hộp và bánh mì. Hộp y tế cũng vẫn còn nguyên vẹn.
Thư Đường ăn cơm rất chậm, cũng chưa bao giờ ăn chép miệng, thế nhưng sau khi đói bụng, cô đã không còn lo đến tướng ăn nữa rồi.
Nhưng ăn rồi ăn, cô bắt gặp người cá đang nhìn mình.
Thư Đường đưa một miếng bánh mì chà bông cho người cá, người cá mặt không cảm xúc nhìn bé mèo nhà mình một lát, trầm mặc nhận lấy. Rồi cũng ăn ngấu nghiến như cô.
Nhưng người cá không ăn vì đói, mà đang cố đè ép cảm xúc áp lực của mình. Mặt quái vật vô cảm nhìn bé mèo của mình, người ngợm dơ thấy sợ đang cầm đồ hộp và bánh mì, người cá vươn tay, lau sạch vết bụi bặm bám trên gò má cô.
Chân trái của Thư Đường bị trầy da rất nặng, người cá lấy nước sát trùng và băng vải ra, ngồi xổm trước mặt cô.
Thư Đường vừa ăn cơm, vừa nhìn người cá, do dự trong chốc lát rồi vẫn lên tiếng giải thích về chuyện buổi chiều tại sao lại không ngồi cùng xe với hắn.
Tuy rằng trông thì có vẻ người cá bị dời lực chú ý bởi vết thương của cô, hoàn toàn không có ý muốn nhắc đến vấn đề đó.
Khi người cá nghe tin cô bị người cá lừa gạt tính kế, gân xanh trên tay nổi lên. Nhưng người cá vẫn kìm chế sức lực của mình, không để cho chân Thư Đường đang bị thương càng bị thương thêm.
Hung thú ta đè chân cô lại, tay không chút lành nghề bọc chân trái Thư Đường thành một cái bánh chưng cỡ lớn.
Thư Đường nói: “Hoa hồng nhỏ, không phải em muốn để chuyên gia trị liệu khác tiếp cận anh.”
Thư Đường cho rằng sau khi nói rõ chuyện này, người cá sẽ làm lành với cô.
Nhưng cô sai rồi. Tuy rằng từ đầu chí cuối người cá đều không tức giận, nhưng người cá vẫn quyết định thể hiện cho cô thấy thái độ của bản thân, bởi vì mọi biểu hiện của Thư Đường đều được người cá để trong lòng. Hắn cho rằng nếu ý chí của bé mèo không kiên định, thì sau này ắt sẽ phạm phải lỗi lầm mang tính nguyên tắc.
Không chỉ Thư Đường mới muốn xóa bỏ hiểu lầm, không muốn mâu thuẫn vì những chuyện thế này. Mà người cá cũng không hề muốn.
Vậy nên Thư Đường vừa dứt câu, đã thấy người cá nhìn cô, hung ác nói: “Thay người, chết.”
CPU của Thư Đường cháy phừng phực, cô hiểu những lời này, ý người cá là:
Nếu cô mà dám thay người khác, kẻ đó sẽ chết.
Thư Đường: “….”
Người cá nói với Thư Đường rằng:
Nếu cô đẩy người khác đến bên cạnh hắn, hắn sẽ không làm gì cô cả, cũng không tức giận với cô.
Nhưng hắn sẽ quăng hết những kẻ đó ra ngoài.
Thư Đường không ngờ phản ứng của người cá sẽ là thế này, cô có hơi bất an, ban đầu cô còn cho rằng người cá chỉ nói giỡn thôi, nhưng người cá lại dùng gương mặt không cảm xúc nhìn cô.
Vốn dĩ hôm nay người cá đã xử lý quá nhiều Vật Ô Nhiễm và những kẻ mai phục mà cơ thể toát lên khí chất ác độc, nên những lời này càng thêm có sức thuyết phục.
Cô thật sự đã bị dọa, có chút căng thẳng hỏi: “Trợ lý kia đâu? Hay các chuyên gia trị liệu khác đâu cả rồi?”
Người cá dứt khoát đáp: “Chết.”
Ánh mắt người cá rất hờ hững, cứ như những kẻ tội phạm giết người biến thái. Hung thú vốn đã không có lòng trung thành gì đó đối với nhân loại, cũng không cho rằng bản thân là Chúc Diên, biến dị khiến trái tim hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo, là một con quái vật phi nhân loại, hắn đã sớm mất đi tâm lý đồng tình và tình cảm.
Người cá đang nói cho Thư Đường: Nếu cô không bên cạnh hắn, thì hắn không cam đoan bản thân có thể làm nên chuyện gì.
Trước mặt cô, lần đầu tiên người cá bộc lộ bản tính hung ác của mình.
Thư Đường thật sự đã bị dọa. Vì cô và người cá sớm chiều ở chung, không phải là cô chưa từng gặp qua bản tính hung hăng và bình tĩnh của người cá như khi đi săn cá mập. Cô cũng biết rằng có rất nhiều loại hành vi của nhân loại mà người cá khó lý giải, nhưng nếu thay con người bằng động vật thì người cá lại nhanh chóng hiểu ra ngay.
Cho đến nay, trước mặt cô người cá luôn rất vô hại, vậy nên cô thật sự không hề cảm thấy người cá là một nhân vật nguy hiểm đến mức nào, thế nhưng vào lúc này, mọi sự do dự và lùi bước khi đối mặt với những chuyên gia có uy tín đều biến mất không còn một manh giáp.
Sau khi người cá uy hiếp cô xong, thì làm như không có việc gì mà đi vào lấy đồ ăn.
Nhưng vẫn dùng khóe mắt quan sát cô.
Người cá nhìn thấy cô đã thật sự lộ ra vẻ bất an và lo sợ, lại quan sát thêm một chút, lại phát hiện ra thi thoảng cô lại thấp thỏm đưa mắt nhìn về phía này, là biết cô đã tin hơn phân nửa rồi.
Nếu nói trước đó Thư Đường cảm thấy mình không đủ kỹ năng và kinh nghiệm, nên không mấy quan trọng. Thì hiện tại, sau khi người cá bộc lộ sự mất nhân tính đầy lạnh lẽo, cô liền cảm thấy trách nhiệm nặng nề như một ngọn núi đập xuống đầu vai mình.
Trước kia cô chỉ lo lắng người cá làm thế nào để có thể hòa nhập với xã hội loài người, thì bây giờ còn phải lo lắng thêm rằng người cá có thể sẽ biến thành một đại ma đầu không có nhân tính. Thư Đường lập tức cảm giác từ ‘tui không có chút quan trọng gì sât’ sang cấp độ ‘áp lực trách nhiệm của tui sao mà lớn lao quá’, cô có chút âu lo và căng thẳng.
Nhưng chờ đến khi Thư Đường quay đầu lại, thì bắt gặp người cá đang cười.
Thư Đường: “….”
Cô đớ người ra, mới nhận ra vừa rồi người cá chỉ đang hù dọa cô thôi. Nhưng kỹ thuật diễn của cá ta quá tốt, cô ngu đần không nhìn ra được.
Lửa mèo cao ba mét, Thư Đường lê cái chân què nhưng ý chí không què, nhào qua đánh người cá: “Hoa hồng nhỏ, anh thật quá đáng!:”
Người cá ôm lấy cô, dựa vào đầu vai cô cười to.
Thư Đường tức giận lắm đó nhé.
Người cá cảm nhận được bé mèo đang tức giận, vội vã nhào qua hôn hôn lên gò má cô.
Thư Đường quay đầu trừng mắt liếc người cá, đoạn tức giận chui vào trong xe.
Nhưng sau khi vào trong thùng xe, Thư Đường lại bỗng nghĩ: Có lẽ lời người cá nói không hoàn toàn là nói dối.
Ngay từ đầu người cá đã không thích thế giới này, càng không thích ở cùng với nhân loại, tuy rằng hiện tại người cá đã biết nói được một vài từ, cũng có thể sinh sống trong xã hội loài người, nhưng điều đó không đại biểu cho việc hắn thật sự có thể như người bình thường. Biến dị có lẽ đã thay đổi một thứ gì đó mãi mãi.
Cô bỗng ý thức được rằng, có lẽ bản thân mình là một sự trói buộc, hoặc chăng là một cái chìa khóa.
Ban đêm họ ngủ trong xe.
Trước khi ngủ Thư Đường còn khá lo lắng khi nhóm lão Ngô về cứu bọn họ mà gặp phải Vật Ô Nhiễm thì làm sao bây giờ. Người cá bảo cô cứ yên tâm, hắn sẽ trông.
Thư Đường yên tâm rồi, nhìn người cá lười biếng bên cạnh, mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô không hề hay biết, sau khi hô hấp của cô đều đều, cảm giác lười biếng trên người người cá liền biến mất. Hắn vô cảm nhìn bé mèo kiệt sức và chật vật của mình, không nói một lời, chỉ giúp cô lau đi vết nước dính trên mặt.
Động tác vô cùng nghiêm túc.
Người cá không lừa cô.
Đây là một con thú vô cùng hung hãn, là một con quái vật có thể hủy diệt loài người. Một trong những đặc điểm mang tính nổi bật khi bị Vật Ô Nhiễm ký sinh đó là dần dần sẽ đánh mất một số bộ phận thuộc về con người, Chúc Diên chịu đựng nó, nhưng có vài thứ đã vĩnh viễn biến mất.
Thậm chí chính bản thân người cá cũng không thể xác định mình có thể kiên trì giữ lý trí trong bao lâu, vì chỉ như hôm nay khi nhìn thấy bé mèo nằm nơi đó không có phản ứng gì, con thú này đã đứng bên bờ vực mất khống chế.
Người cá biết Thư Đường lo lắng cho đám Trần Sinh.
Vậy nên sau khi cô ngủ, đã dùng thể tinh thần của mình tìm được đội ngũ của đám Trần Sinh.
Phần lớn đám người mai phục và Vật Ô Nhiễm đã bị người cá giết chết. Đám Trần Sinh lúc này đang khó khăn lần tìm vào bên trong.
Người cá thuận tay xử lý một nhóm Vật Ô Nhiễm gần bọn họ.
Nhưng lại không có ý định liên hệ với bọn họ, hay có ý tiến lên.
Mà sau khi xác định bọn họ đã an toàn, thì quay về lại bên cạnh Thư Đường.
Nhưng đến đêm xuống, Thư Đường không còn mơ thấy ác mộng.
Nhưng người cá lại gặp.
Việc người cá thường xuyên làm, đó là hành tẩu trong bóng đêm hoang tàn.
Song đây lại là lần đầu tiên người cá mơ thấy nội dung khác trong giấc mơ của mình: hắn mơ thấy mình bước vào trung tâm thương mại bỏ hoang kia, nhưng bé mèo không tỉnh dậy, hai mắt cô nhắm nghiền, dù có kêu thế nào cũng không có động tĩnh.
Trong mơ người cá phát ra những tiếng kêu đau đớn, vừa mở mắt dậy đã thấy Thư Đường dựa vào trong lòng hắn, hô hấp đều đều.
Quái vật đáng sợ là thế chỉ vì một giấc mộng mà toát mồ hôi lạnh.
Hung thú dựa vào thùng xe nhìn bé mèo thật lâu, bỗng đứng dậy, ôm Thư Đường say ngủ lên.
Hung thú chỉ muốn dẫn cô về nhà.
Giấc ngủ này của Thư Đường rất say.
Mãi cho đến khi tỉnh dậy từ trên lưng người cá, cô thấy sắc trời dần dần sáng lên. Bị gió sớm thổi cho lạnh teo, Thư Đường đã tỉnh táo hoàn toàn.
Ở khu ô nhiễm, dù có là sáng sớm thì trời vẫn tối tù mì, bầu trời mây đen giảng khắp cả thành phố bỏ hoang, như thể sắp mưa đến nơi.
Thư Đường cứ nghĩ họ đang đến nơi kế tiếp để tập hợp với đoàn quân đội.
Nhưng nếu người cá mà muốn tìm đoàn quân đội thì từ tối hôm qua đã chủ động liên hệ với nhóm người Tiểu Trần rồi.
Cô móc cái chân bị băng như cục bánh chưng lên, ghé vào tấm lưng người cá nhắc mãi thôi:
“Không biết nhóm lão Ngô đến đâu rồi.”
“Chúng ta ngồi xe, chừng mấy tiếng là đến được thành phố bên cạnh. Nghe nói cơm sân bay của thành phố bên cạnh ngon lắm, chúng ta ăn hai bữa trên máy bay là có thể đến được thành phố Yến rồi.”
Người cá cao lớn chỉ khẽ khàng ‘ừ’ một tiếng, cẩn thận nâng chân trái Thư Đường lên.
Thư Đường cảm giác được có chút gì đó không ổn, mới đầu chỉ là ảo giác thôi, nhưng càng đi cô lại càng thấy quái lạ, dần dần cô phát hiện ra, hướng mà người cá đang dần cô đến, là hướng quay về thành phố Nam Đảo.
Từ hôm qua lúc Thư Đường được người cá tìm thấy đã cảm giác được trạng thái của người cá không đúng lắm, lúc bị cô gọi thì như người vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Nhưng sau đó người cá lại thể hiện như không có chuyện gì xảy ra, nên Thư Đường cũng yên tâm. Mãi cho đến lúc này, cô mới phát giác có lẽ ngày hôm qua người cá chỉ đơn thuần muốn trấn an cô mà thôi.
Cô thở dài một hơi trong lòng, ghé vào vai người cá, đoạn hỏi:
“Hoa hồng nhỏ này, không phải chúng ta sẽ đi tìm họ tập hợp sao?”
“Chúng ta còn phải đến thành phố Yến nữa, anh đã hứa với em rồi mà.”
Người cá không hé răng nửa lời.
Người cá muốn dẫn cô về nhà, không muốn để bé mèo bị thương nữa, nếu phải đến thành phố Yến thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Xe bọc thép có nguy hiểm, thế máy bay thì không ư?
Nhưng Thư Đường lại giãy khỏi lưng người cá muốn xuống.
Người cá vẫn luôn che chở cho cái chân trái bị thương của cô, nên khi cô cứ muốn xuống, người cá đành phải đặt cô xuống một cái hộp thư trước một tòa nhà cao tầng bỏ hoang.
Thư Đường: “Không được, hoa hồng nhỏ à, chúng ta cần phải đến thành phố Yến.”
Người cá lại tiếp tục phát ra tiếng rít.
Thư Đường: “Hoa hồng nhỏ, anh rồi phải dần dần tốt lên. Em còn muốn ở bên anh cùng nhau trải qua một quãng đường dài thật dài mà.”
“Rõ ràng anh đã đồng ý với em.”
Hung thú chỉ nhìn cô, bất thình lình nhả ra một từ:
“Đổi ý.”
Người cá đang nói: Hắn định đổi ý.
Giống như lúc Thư Đường cùng người cá chơi cờ năm quân, cô dạy người cá đã hạ cờ thì không được rút lại, nhưng bản thân lại thường xuyên đi lại, người cá cho rằng bản thân cũng có thể đổi ý một lần.
Thư Đường: “….”
Thư Đường nói: “Hoa hồng nhỏ, anh đang chơi dơ. Anh làm thế là lật lọng, có còn chữ tín không hả.”
Người cá cúi đầu nhìn cô, đáp: “Thì sao.”
Phiên dịch là: Đổi ý đó, thì sao nào.
Thư Đường: “…”
Cô không thể ngờ được, “Anh học được nhiều từ như vậy từ lúc nào thế hả?”
Người cá không nói, lại giả vờ thành người câm.
—Thật ra sau khi nói được chữ ‘được’ không bao lâu, người cá đã nắm giữ được kỹ xảo nói chuyện. Nhưng người cá phát hiện mỗi khi mình nói chuyện không ra lời, hoặc lúc mình học chậm quá, thì Thư Đường sẽ bộ lộ ra biểu cảm tình thương mến thương, vậy nên người cá học càng thêm chậm, càng ngày càng chậm. Hơn nữa khi phát hiện ra tốc độ học tập của mình tiến bộ nhanh hơn, Thư Đường sẽ không dành quá nhiều thời gian để dạy cho hắn nữa, nên tốc độ học tập của người cá liền thụt lùi ngay.
Thư Đường lại nhớ tới mỗi lần bọn họ cãi nhau, năng lực ngôn từ của người cá đều sẽ tiến bộ vượt bậc. Cô lập tức nghĩ đến chuyện này, tức khắc tức giận.
Người cá có thể giải thích với cô, rằng mình đã nằm mơ thấy cô chết. Nhưng sau một thời gian được Thư Đường hun đúc sự mê tín, người cá cũng cảm thấy nói ra thì không may mắn tí nào, nên không nói nữa.
Thư Đường tức giận rồi, lại ngồi trên hộp thư, chuyển sang dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ thuyết phục:
“Không phải lúc nào cũng gặp nguy hiểm, chuyện này có thể khắc phục được.”
“Chỉ cần anh không rời khỏi em, chúng ta luôn ở cùng nhau thì không phải sẽ không có chuyện gì cả ư?”
Nhưng người cá nom cứ như đã quyết tâm nước đổ đầu vịt, nói không được đánh không xong.
Thư Đường trừng mắt nhìn người cá một chập, cô đỡ hộp thư bước xuống, nhặt một nhánh gỗ ở bên cạnh, khập khiễng đi về hướng của đoàn quân đội.
Thư Đường không tin, lấy cái thân tàn ma dại này biểu lộ sự quyết tâm như thế, mà người cá còn ngoan cố đối dầu với cô.
Cô đi được ba bước, bốn bước.
Bầu trời tí tách hai ba hạt mưa, cô đành đứng dưới mái hiên tránh tạm.
Ngay khi cô khập khiễng đi về phía mái hiên—
Rốt cuộc cô cũng nghe thấy tiếng bước chân của người cá.
Lúc người cá đỡ lấy cô, Thư Đường ngoảnh lại nhìn hắn.
Mưa rơi xuống thành phố bị bỏ hoang.
Thật ra, ngoài cơn ác mộng ấy ra, còn có một mối bất đồng sâu sắc hơn khiến bọn họ trăn trở suốt một thời gian rất dài.
Chỉ là ai trong hai người cũng không nói cho người kia biết mà thôi.
Tình yêu làm người ta trở nên lo được lo mất, biến thành một kẻ nhát gan.
Hai kẻ nhát gan, vào thời khắc này đối diện nhau.
—-Nếu anh không tốt lên, em sẽ cảm thấy bản thân như một tên ăn trộm đê hèn, một kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mới có được tình yêu của một người tốt như anh thế này.
—-Nhưng nếu anh tốt lên, một tên đê tiện như anh, một kẻ đang cố gắng đánh cắp lòng thương hại trắc ẩn ấy, có thể dùng cái gì để bắt được một người tốt như em ở lại bên mình cơ chứ?
Mưa rơi rả rích, hai người nhìn nhau, cầm lòng không đặng trao nhau cái hôn.
Tóc dài quấn quýt lấy nhau, bờ môi lạnh băng bao trùm lấy môi cô.
Cô oán giận cắn môi hắn, hắn liền cúi đầu, âu yếm thương yêu liếm liếm môi cô.
Cô nói: “Hoa hồng nhỏ à, chúng ta cùng tiến về phía trước nhé.”
Forecaster said the weather may be rainy hard.
But I know the sun will shine for us.
(Dự báo cho biết thời tiết có thể sẽ có mưa nặng hạt
Nhưng em biết mặt trời sẽ soi sáng cho chúng ta)