Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Y Nguyệt bị Tiêu Vũ mang về Đông cung, có lẽ nương tình nàng đã ngất xỉu nên không xử tội, nhưng sau khi tỉnh e là nàng sẽ phải hứng chịu lửa giận mà Thái tử và quận chúa Triều Dương trút xuống.
Chỉ cần Tiêu Đình tỉnh ngộ, không yêu hèn mọn nữa mà biến nỗi đau thành sức mạnh, tập trung vào chuyện giành ngôi vị Hoàng đế với Tiêu Vũ thì cơn phong ba này rất đáng giá. Triệu Y Nguyệt tự an ủi
mình.
Nàng đợi Tiêu Vũ đi để dỗ đành Rồng vàng tự dưng lại mài móng, ai ngờ Tiêu Vũ cứ ngồi mãi ở mép giường nàng không rời.
Triệu Y Nguyệt nghe tiếng Rồng vàng mài móng mà còn phải giả bộ bất tỉnh, cảm thấy đầy tuyệt vọng. Đây là lần đầu Thúy Liễu thấy Thái tử tới đây, đứng canh ngoài cửa mà thấp thỏm không thôi. Sau một thoáng im lặng, Tiêu Vũ mở miệng hỏi với vẻ mặt khó đoán: “Ngươi có biết vì sao hôm nay Thái tử phi ra ngoài không?”
Thời khắc khảo nghiệm chỉ số thông minh tới rồi.
Triệu Y Nguyệt nằm im, không biết câu trả lời của Thúy Liễu là độc hay là thuốc.
Lòng bàn tay Thúy Liễu đẫm mồ hôi, bước lên cúi đầu đáp: “Nương nương từng bảo muốn nhân dịp rằm tháng Giêng để ra ngoài giải sầu ạ.”
Trước cái nhìn lạnh băng đầy áp lực của Tiêu Vũ, Thúy Liễu căng da đầu nói dối.
“Giải sầu?” Tiêu Vũ liếc nhìn Triệu Y Nguyệt nằm trên giường, “Tâm trạng nàng không tốt à?”
Thúy Liễu chần chừ một thoáng rồi gật đầu.
Tiêu Vũ hiểu nhầm tâm trạng Triệu Y Nguyệt sa sút là do mình, trước đó nàng mới rứt ruột rứt gan tỏ tình, thậm chí còn lấy cái chết đe dọa, xem ra nàng quả thật yêu mình say đắm.
Triệu Y Nguyệt chờ Tiêu Vũ đi, chờ mãi cuối cùng ngủ quên mất.
Hôm sau nàng vừa tỉnh dậy, Thúy Liễu đã lo lắng hỏi: “Nương nương, ngài không sao chứ ạ?”
Triệu Y Nguyệt dụi mắt rồi dậy rửa mặt thay trang phục, nghe Thúy Liễu bẩm lại chuyện tối qua.
“Thái tử điện hạ đã đưa ngài về, cũng là lần đầu tiên Điện hạ đến đây... Điện hạ hỏi em. vì sao hôm qua ngài lại ra ngoài, em chỉ bảo ngài nhân dịp lễ tết nhộn nhịp để đi giải sầu, Điện hạ không hỏi gì nữa, cứ thế trông ngài đến hừng đông mới đi.”
----- Đọc full tại mTruyen.net ------
Trông đến hừng đông? Triệu Y Nguyệt hoang mang chớp chớp mắt, tên Tiêu Vũ này nghĩ gì vậy?
Tiêu Vũ phải đi chầu sớm nên tạm thời không có ai tới kiếm chuyện với nàng. Triệu Y Nguyệt tới đền thờ trong Đông cung ngắm tranh Rồng vàng, dọn dẹp cành lá khô trước cửa, sai người thay đồ cúng đã lâu không đổi trên bàn thờ đi, tự mình lau sạch tro bụi trên bàn thờ, rồi ra ngoài bẻ một cành mai xinh đẹp cắm vào bình hoa đặt bên cạnh bức tranh.
Chỉ mấy chuyện vụn vặt mà bận suốt cả ngày.
Nhưng nàng lại thấy rất vui. Đền thờ vốn đổ nát hoang vắng, hễ tối đến là trông cực kỳ đáng sợ sau khi được nàng sửa sang bỗng sáng ngời ấm áp, còn có vẻ thiêng liêng.
Triệu Y Nguyệt treo một chiếc đèn lồng nhỏ ở cửa đền thờ, vừa ngẩng lên đã thấy Rồng vàng dẫm lên mái đền, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt đong đầy niềm vui,
“Ngài nhìn đi” Triệu Y Nguyệt cực kỳ kiêu ngao dang hai tay, ngước lên nói với Rồng vàng, “Trước kia ta
từng nói khi nào có tiền sẽ tu sủa cho ngài, có phải bây giờ đã đẹp hơn trước không?”
Rồng vàng cảm thấy kẻ phàm này thật giảo hoạt, chỉ dùng dăm ba câu là đã khiến nó quên béng chuyện
bực bội hôm qua mà hớn hở hẳn lên.
Nó liếc nhìn đền thờ đã được Triệu Y Nguyệt sửa sang lại, thấy vô cùng hài lòng.
Thế là nó xòe chân tặng vàng bạc châu báu cho Triệu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt: “..
Nàng hơi lơ ngơ, sao tự dưng lại nhận được một núi vàng thế?
Đây là quà tặng của thần sao? Vị thần này hào phóng thật đấy!
Triệu Y Nguyệt vui sướng ngắm núi vàng bạc châu báu ngất ngưởng trong lòng bàn chân Rồng vàng, như ngẫm ngợi gì mà nói: “Sau khi ta chết giả chắc cũng sẽ giàu.”
Rồng vàng lẳng lặng nhìnnàng, cất giọng trầm trầm bảo: “Có ta ở đây, ngươi sẽ không chết đâu.”
Triệu Y Nguyệt lại thấy xốn xang như khi Rồng vàng cắn tay nàng, đó là cảm giác thỏa mãn và trân trọng khó tả, khiến nàng không kìm được mà nhớ lại.
Giờ phút này, nàng không thể không thừa nhận mình đã xao xuyến vì lời tán tỉnh của một con rồng.
Triệu Y Nguyệt không dằn được mà xoa xoa tay, bàn tay vốn khum lại để vuốt ve đám vàng bạc thì nay lặng lẽ mân mê móng vuốt Rồng vàng.
Rồng vàng vốn đang nhìn nàng, chợt ngẩng lên vì phát tính gần đó, “Có người tới”.
Là Thái tử Đại Càn mà nó ghét nhất.
----- Đọc full tại mTruyen.net ------
Triệu Y Nguyệt ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Tiêu Vũ đang đi tới với vẻ mặt khó lường, y nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý, bỗng khiến nàng nhớ tới màn “tỏ tình chấn động” tối qua của mình, đó chắc chắn là vết đen của đời nàng, là cơn ác mộng đầy xấu hổ khiến nàng hễ nghĩ đến là điên cuồng đạp chăn hối hận.
Mấy thứ như không có được tình yêu của ngài thì ta sống còn nghĩa lý gì nữa mà cũng nói ra được.
Đúng là tởm thật.
Triệu Y Nguyệt ôm mặt xoay người đi, xấu hổ đến mức bấu chân xuống đất.
Tiêu Vũ thấy dáng vẻ ân hận của Triệu Y Nguyệt thì hơi buồn cười, tâm trạng bực bội cả ngày cứ thế tan biến, chính y cũng không nhận ra câu nói mình thốt ra miệng mang vài phần trêu đùa:
“Không phải ngươi bảo đã yêu cô mười năm à? Sao giờ ngay cả mặt cô cũng không dám nhìn thể?”
Ta yêu thầm mi mười năm? Ta dám chắc!
Triệu Y Nguyệt quay lưng về phía Tiêu Vũ, uể oải nói: “Điện hạ cứ xem như tối qua thần thiếp mượn rượu nói bừa đi, thần thiếp cam đoan sẽ không tiết lộ nửa chữ về chuyện đêm qua với người ngoài, cũng không bao giờ nhắc lại nữa.”
Mắt Tiêu Vũ hơi tối lại, thoạt nghe thì ngữ điệu nói chuyện của nàng khác hẳn tối qua, so ra thì đúng là tối qua Thái tử phi đã mượn rượu nói bừa thật, không giống vẻ đoan trang nhã nhặn sau khi tỉnh rượu như bây giờ.
Triệu Y Nguyệt hơi ngẩng lên đã thấy Rồng vàng ở trong đền thờ, hình như nó rất hài lòng về đền thờ mới, đang khám phá những niềm vui bất ngờ trong đó. Nó tới gần cành mai ngửi, cứ như thể cành mai này khác hẳn đám mai nó đã nhìn thấy nghìn vạn năm qua.
Có lẽ vì quá vui, Rồng vàng bỗng đưa chân sờ đầu Triệu Y Nguyệt, như vuốt khẽ tóc, lại như xoa đầu, khiến Triệu Y Nguyệt nghe tiếng tim mình đập thình thịch rõ mồn một, mà đây cũng là lần đầu tiên nàng bức thiết muốn che giấu tiếng tim đập của mình đi như thế.
Hệ quả là nàng chẳng nghe rõ Tiêu Vũ nói gì cả.
Đến khi Thúy Liễu lẳng lặng kéo Triệu Y Nguyệt một cáim thì nàng mới định thần lại, ngơ ngác quay đầu nhìn.
Ấy vậy mà Tiêu Vũ lại thấy nàng như vậy hơi đáng yêu, không nỡ quở trách.
“Vừa rồi Điện hạ nói gì ạ?”
Triệu Y Nguyệt hỏi.
Tiêu Vũ thong thả nói: “Mấy hôm nữa phải tới Thanh Hòa săn bắn, ngươi lo chuẩn bị đi”
Nghe tới chuyện đi săn, trong đầu Triệu Y Nguyệt lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo, đống cốt truyện đầy máu chó đày đọa thể xác ùa vào đầu nàng.
Thấy mặt Triệu Y Nguyệt dại ra, Tiêu Vũ hiếm khi kiên nhẫn bảo: “Tài cưỡi ngựa của chị gái ngươi rất nổi
tiếng ở quận Trường Thủy, nhưng nghe nói ngươi không biết cưỡi ngựa.”
Triệu Y Nguyệt cười còn xấu hơn cả khóc: “Thần thiếp sẽ học ạ.”
Chợt nhớ ra tình cảm của nam nữ chính đã phát triển trong khoảng thời gian Thái tử dạy nàng cưỡi ngựa.
Nữ chính vốn yếu đuối, học rất chậm, nhờ nam chính chỉ dạy tận tình và tiếp xúc nhiều nên cảm tình nam nữ cũng tăng lên.
Nhưng thuộc tính háo sắc của Triệu Y Nguyệt đã bị cái tát của Tiêu Vũ đánh bay, bất kể sau này có bao nhiêu tình tiết thúc đẩy thì nàng cũng sẽ không may mảy động lòng với Tiêu Vũ.
Trước khi đi, Tiêu Vũ liếc mắt nhìn đền thờ vừa được sửa sang lại, bấy giờ mới nhíu mày, hỏi nhẹ tênh: “Hôm nay ngươi dọn dẹp đấy à?”
“Đồ đạc trong đền thờ đã quá cũ nên rất lắm bụi.” Triệu Y Nguyệt nói, “Lúc Điện hạ bị bệnh nặng, thần thiếp vẫn luôn cầu, khấn thần bảo hộ vương triều, khấn ngài sẽ dừng bão tuyết để Điện hạ khá lên, bây giờ Điện hạ đã khỏe nên đương nhiên thần thiếp phải tới cảm tạ thần.”
Rồng vàng đang che một góc trời nhìn xuống trần hừ lạnh một tiếng không nặng không nhẹ.
Nó đã quen với chuyện Triệu Y Nguyệt nói tiếng ma quỷ với người, và nói tiếng người với rồng rồi.
Tiêu Vũ nhìn nàng với ánh mắt sâu xa, xoay người nói: “Đừng cầu nó, cô ghét nhất là vị thần bảo hộ Đại Cần này”
Triệu Y Nguyệt dõi mắt nhìn Tiêu Vũ đi xa, bảo Thúy Liễu. rời đi rồi mới ngẩng đầu hậm hực nói với Rồng vàng: “Đừng để ý y, y ghét ngài thì chúng ta cũng ghét y! Người ta ghét nhất nước Đại Càn chính là Thái tử!”
Rồng vàng ngẩng đầu. Xem đi, đúng là nói tiếng người với rồng còn gì.
----- Đọc full tại mTruyen.net ------
Nhưng nó lại cứ thích nghe. Rồng vàng lại móc vàng bạc châu báu ra cho Triệu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt nhìn mà dở khóc dở cười, nàng đưa tay chạm khẽ vào đầu móng Rồng vàng, ngắng đầu đối điện với cặp mắt vàng kia, bỗng thấy lòng xao xuyến bèn cúi đầu hôn lên đầu móng màu xanh lá đẹp nao lòng của nó.
“Ta thích ngài nhất nước Đại Càn.”
Gió đêm khiến ánh nến trong đền thờ thoắt sáng thoắt tối, cành cây lay động phát ra tiếng xào xạc. Hồng trần nổi gió to khiến vạn vật cũng xao động theo, mà lòng người cũng vậy.
Núi vàng nhỏ trong tay Rồng vàng bỗng chốc biến thành núi vàng to.
Nàng bật cười thành tiếng. Thấy Triệu Y Nguyệt cười, Rồng vàng lại biến núi vàng to thành núi vàng khổng lồ. Thấy “ngọn núi” trong lòng bàn chân Rồng vàng càng đắp càng cao, mỗi lúc một to, Triệu Y Nguyệt vội nói: “Đủ rồi, đủ rồi, ta thích lắm, thể được rồi!"
Rồng vàng dứ dứ chân về trước, ý bảo cho nàng. Triệu Y Nguyệt cười bất lực:
“Tạm thời ta chẳng biết để đâu cả, chỉ bằng ngài giữ hộ ta, khi nào ta cần thì bảo ngài được không?”
Rồng vàng gật đầu đồng ý. Triệu Y Nguyệt thấy nó gật đầu thì xốn xang cõi lòng, không kìm được mà duỗi tay vuốt ve nó đầy chừng mực và kiểm chế. Bây giờ có thể sờ chân đã tốt lắm rồi, cứ từ từ, không phải vội.
Mức độ Rồng vàng dung túng nàng quả thật càngngày càng tăng.
Triệu Y Nguyệt về đến phòng thì vẽ luôn bốn bức tranh cho Rồng vàng, Rồng vàng canh trong sân nàng, vì thân hình quá lớn nên Triệu Y Nguyệt hễ mở toang cửa sổ là thấy đầu nó kề sát đó lúc ngủ lúc thức, mãi đến khi Triệu Y Nguyệt đưa tranh cho nó thì nó mới dậy.
“Ngài thấy cưỡi ngựa có khó không?” Triệu Y Nguyệt tự mình sửa soạn chăn đệm thay vì gọi Thúy Liễu.
Rồng vàng đang chăm chú xem tranh, không nghĩ ngợi gì mà đáp luôn: “Không khó.
“Nhưng ta lại thấy khó lắm.” Triệu Y Nguyệt ngồi co gối bên mép giường, đưa tay ôm gối, ngước mắt trông sang, “Ta chưa cưỡi ngựa bao giờ chứ đừng nói là cưỡi ngựa bắn cung, với cái thân thể mảnh mai này e là còn chẳng kéo nổi dây cung. Từ giờ tới ngày đi săn còn nửa tháng, ngài nghĩ ta có thể luyện được không?”
Rồng vàng vẫn xem tranh: “Có thể”
Triệu Y Nguyệt vỗ vỗ má, lần đầu tiên cảm thấy tranh mình vẽ hơi chướng mắt.
Nàng lặng thinh hồi lâu khiến căn phòng cũng im ắng theo. Rồng vàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy
Triệu Y Nguyệt đang ngồi ở mép giường chống tay lên đầu nhìn nó, ánh mắt một người một rồng va phải nhau, Triệu Y Nguyệt bất giác chớp mắt một cái, hàng mi đen dài khẽ lay động.
Rồng vàng luồn người qua cửa sổ, dù nó đã thu nhỏ người lại song vẫn rất to, lấp kín cả căn phòng, nhưng vẫn có thể dựa vào mép giường Triệu Y Nguyệt.
----- Đọc full tại mTruyen.net ------
Cọng râu rồng lẳng lặng buông xuống bờ vai Triệu Y Nguyệt.
Rồng vàng dùng chân ấn tranh vẽ xuống đất, cúi đầu vừa xem tranh vừa nói với
Triệu Y Nguyệt: “Có ta ở đây, đừng lo.”
Triệu Y Nguyệt không hề lo lắng về chuyện đua ngựa hôm đi săn, dù sao có luyện hay không thì nàng cũng sẽ ngã. Nghe Rồng vàng nói vậy, nàng vờ như không có chuyện gì mà ngoan ngoãn gật đầu, xoay người kéo chăn nằm xuống, luôn nắm chặt râu rồng không buông.
Rồng vàng cứ thế ở bên nàng cả đêm.
HẾT CHƯƠNG 11