Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính
  3. Quyển 3 - Chương 12: Đừng chết
Trước /58 Sau

Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 3 - Chương 12: Đừng chết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nước sông sâu hơn Liễu Kiều tưởng nhiều.

Mặt sông bị đám cánh hoa hồng phấn che phủ, bọt nước điên cuồng bắn lên. Liễu Kiều thấy máu lan khắp. dòng nước thì sốt ruột, không biết có phải tác dụng tâm lý không mà nàng cảm thấy mùi tanh tưởi nồng khắp bốn phương tám hướng là mùi tanh mà nàng rất quen, đến từ đầu người thối rữa câu được dưới sông mỗi ngày.

Nước sông trong vắt có thể nhìn thấy lớp bùn phía dưới, không đếm xuể có bao nhiêu đầu người dưới nước bùn đang ngoi lên, tìm nơi mùi máu nồng nhất mà bơi đến. Liễu Kiều biết chúng muốn tìm Tạ Ô Mai bèn cố bơi theo.

Liễu Kiều thấy Tạ Ô Mai bị đám đầu người vây quanh, lúc bơi tới nàng còn ra sức đá đám đầu người ra sau, may mà chúng không hề có ý định tấn công nàng, chỉ chen chúc bên cạnh Tạ Ô Mai.

Nàng không nhìn thấy thần y Tống đâu, cũng không rảnh tìm ông ta, một lòng chỉ muốn nhanh chóng mang Tạ Ô Mai lên bờ, phát hiện đầu người không cắn mình bèn mang Tạ Ô Mai hình như đã ngất xiu lùa nước bơi vào bờ.

“Người cá nháy mắt bất mãn, cuống quýt nhào tới thí nhau cắn Tạ Ô Mai, mớ đầu người nhung nhúc nhào tới khiến Liễu Kiểu nhìn tê cả da đầu.

Nàng bất giác bắt lấy Tạ Ô Mai lắc lắc đầu y, thầm điên cuồng gào thét lão gia đừng chết mau tỉnh lại đi! ---Đọc full tại mTruyen.net ---

Liễu Kiều hết đá lại đẩy đám người cá nhào tới, ôm Tạ Ô Mai vào lòng. Người dựa vào nàng bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt đỏ sậm lóe lên ánh sáng ma mị, yêu lực mạnh mẽ khiến đám đầu người đang há miệng toan cắn y vỡ vụn.

Vì quá căng thẳng, Liễu Kiều không để ý tới đầu người phía sau nên không biết tốc độ của chúng đã chậm lại, nàng chỉ liều mạng mang Tạ Ô Mai bơi vào bờ.

Đời này Liễu Kiều chưa từng tìm đường sống từ chỗ chết như thế bao giờ, lại còn không phải vì sợ mình bị cắn mà là sợ Tạ Ô Mai bị cắn. Nàng bơi vào bờ, đưa Tạ Ô Mai đến chỗ thềm đá, bỗng bị người ôm eo kéo vào lòng, chớp mắt sau đã về tới đài câu cá.

Thần kinh căng cứng của Liễu Kiều bây giờ mới thả lỏng, kể trán vào khuôn ngực ướt đẫm của Tạ Ô Mai, nhưng rồi lại lập tức ghét bỏ mùi hôi thối của người cá dính trên người y mà quay đầu ra chỗ khác, toan đầy y ra nhưng lại bị Tạ Ô Mai kéo về.

---Đọc full tại mTruyen.net ---

“Nàng nhảy xuống làm gì?” Tạ Ô Mai ấn đầu nàng xuống, ôm vào lòng, giọng điệu nghe rất bình tĩnh, không hề có chút hời hợt hay quái gở như thường ngày.

Liễu Kiều thoáng do dự rồi nói: “Sợ ngài chết.”

Tạ Ô Mai lại hỏi: “Nàng không sợ đám người cá dưới sông à?”

Liễu Kiều nói: “Xuống đến nơi mới phát hiện chúng không cắn ta.”

Tạ Ô Mai nghe vậy thì cười: “Nàng không nghĩ tới chuyện sẽ bị chúng cắn chết, xương cốt không còn, máu thịt bị xé mỗi nơi một miếng à?”

Liễu Kiều thầm nhủ ngài dọa ta làm gì, nàng bình tĩnh đáp: “Không nghĩ nhiều thế.”

Đây là lời thật.

Lúc ấy chỉ không muốn thấy sâu lông, thể nên đã quên khuấy người cá còn đáng sợ hơn cả sâu lông.

Tạ Ô Mai nghe vậy thì lặng thinh rất lâu.

Liễu Kiều không kìm được mà thoáng giấy giụa, bị Tạ Ô Mai giam không cho đi, dùng bàn tay vuốt ve mái tóc dài ướt dầm dề của nàng, có điều động tác dịu dàng hơn bất cứ lần nào trong quá khứ.

“Lão gia, người ướt rất khó chịu, ngài đánh xong chưa? Chưa đánh xong thì ngài tiếp tục đi, ta muốn đi thay đồ trước.” Liễu Kiều không dằn nổi nói, “Tốt hơn hết là ngài thay đồ xong lại đánh, bộ này toàn là mùi người cá"

“Ông ta chết rồi.” Tạ Ô Mai nói.

Tạ Trú vừa tỉnh lại đã nghe thấy câu này thì sắc mặt tái nhợt, thấy Tạ Ô Mai u ám liếc qua thì lại hôn mê bất tỉnh.

Liễu Kiều không hề thấy bất ngờ về kết cục của thần y Tống. Nàng cũng không hỏi nhiều, chui ra khỏi vòng ôm của Tạ Ô Mai, cầm quần áo sạch sẽ chạy tới suối nước nóng.

Tạ Ô Mai nhìn theo hướng Liễu Kiều đi hồi lâu mới hóa phép biến đài câu cá về lại như ban đầu, thả người hầu mù và Tạ lão gia bị ngăn ngoài cửa vào.

Người hầu mù thoạt trông vẫn bình tĩnh như thường, có điều nhịp chân nhanh hơn hẳn, song Tạ lão gia chống gậy đi sau thì suýt nữa lảo đảo, may mà có người hầu mù vươn tay đỡ mới đứng vững.

“Ngài không sao chứ?” Tạ lão gia vừa nôn nóng hỏi xong thì trông thấy Tạ Trú té xỉu gần đó. Ông ta tức đến nghẹn thở, cầm gậy vừa phang vừa mắng, “Không ngờ thằng nghịch tử này lại cấu kết với người ngoài làm ra chuyện này! Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không tha cho nó!”

Tạ Ô Mai canh cánh Liễu Kiều, không để ý mấy chuyện trách phạt Tạ Trú, nghe Tạ lão gia nói xong mới bớt chút thời gian nhìn sang "Tạ Trú…”

“Hắn là con cháu ngươi, nể mặt ngươi, đời này đừng để ta trông thấy hắn lần nào nữa.”

Nếu không mạng hắn khó mà giữ được.

Tạ lão gia cúi đầu nói: “Con sẽ nhốt nó ở...”

---Đọc full tại mTruyen.net ---

“Đừng nói cho ta.” Tạ Ô Mai cười nói, “Nếu ta biết thì khó lòng đảm bảo một ngày nào đó sẽ không tới giết hắn, vẫn nên để chút thấp thỏm thì hơn, để xem số hắn hay ta đỏ hơn.”

Mặt Tạ lão gia đanh lại, gật đầu: “Vâng ạ, con sẽ làm theo ý ngài.”

Người hầu mù bước tới đưa Tạ Trú đi.

Tạ Ô Mai lại nói: "Lát nữa mang nhiều đồ ăn cho nàng một chút, mấy món nàng thích ấy.”

Hôm nay Liễu Kiều hơi hoảng sợ, ngâm suối nước nóng thay đồ sạch sẽ mới cảm thấy sống lại, khi quay lại đài câu cá phát hiện nơi này đã trở lại như ban đầu thì không mấy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tạ Ô Mai đang ngồi trên giường.

Tạ Ô Mai cũng nhìn nàng. Hai người nhìn nhau lặng thinh một lát, Liễu Kiều nghiêm túc hỏi:  “Lão gia, hay là ngài hứa với ta là sau này nếu có chuyện như vậy xảy ra ta nên trốn thật xa, đừng xen vào, và đảm bảo. ngài sẽ không chết đi?"

Tạ Ô Mai dang tay ra với nàng, dù bận vẫn ung dung Nếu như ta không hề quan tâm đến nàng thì cũng sẽ không lao tới chắn nhát kiếm kia, càng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó.”

Liễu Kiều mặt không đổi sắc đi tới, được Tạ Ô Mai kéo vào lòng ôm. Y cúi đầu ngửi mùi hương trên người nàng theo thói quen nhưng phát hiện mùi hương ấy đã biến mất.

Mặt Tạ Ô Mai hơi cứng lại trong thoáng chốc, nhưng không nói ra mà hôn lên môi Liễu Kiều.

Y điên cuồng nói: “Nếu có người dám làm hại nàng ngay trước mắt ta thì chẳng thà ta chết đi còn hơn.”

Liễu Kiều bỗng nhớ nguyên tác viết y không sống quá trăm tuổi, tầm hai ba năm nữa sẽ chết.

Là chết thật hay chỉ thoát khỏi thân phận ông cố Tạ này?

Liễu Kiều đổi tư thể thoải mái hơn trong lòng ÿ rồi nói: “Trước khi ta chết, ngài đừng chết.”

Tạ Ô Mai vuốt mái tóc dài của nàng, ánh mắt từ từ bình tĩnh lại, yên ả như mặt hồ, chỉ ngập tràn hình bóng nàng trong ấy.

“Yêu quái chắc sống lâu hơn ta nhỉ? Liễu Kiều lại nói, “Ta không muốn thấy ngài chết, đợi ta chết, không nhìn thấy thì ngài hẵng chết.”

Tạ Ô Mai cười xùy: “Ta còn sống ngày nào là nàng còn sống ngày ấy. Nếu ta chết thì nàng cũng đừng hòng sống.”

Liễu Kiều ngẫm nghĩ, gật đầu: “Thế cũng được.”

Tối nay Tạ Ô Mai không làm gì Liễu Kiểu mà chỉ ôm nàng, để nàng tìm tư thế dễ chịu trong lòng mình ngủ một giấc.

Cuộc sống sau đó cũng giống như trước kia, không có gì thay đổi, chuyện thần tiên đánh nhau ngày đó chỉ như một giấc mộng.

Tạ Trú không xuất hiện trong cuộc sống của nàng nữa, mà nhà tổ cũng không có ai tới. Tạ Ô Mai vẫn ngày ngày câu cá, thoạt trông vẫn ốm yếu nhưng không hề ho ra máu nữa.

Liễu Kiều có hôm hỏi y sao không hộc máu nữa, Tạ Ô Mai đang tựa vào bàn, chống tay lên trán híp mắt nhìn nàng hỏi: “Nàng muốn xem à?”

---Đọc full tại mTruyen.net ---

Sao ngài lại có ý nghĩ biến thái như vậy?

Ánh mắt Liễu Kiều hiện vẻ kỳ lạ, có lẽ ở bên y lâu ngày nên cũng biến thái lây, chẳng những không phản bác ngay mà còn hùa theo nói: “Nếu ta bảo muốn xem thì sao?”

Cách làm của Tạ Ô Mai rất đơn giản, không nói hai lời, phun ngay cho nàng xem.

Liễu Kiều: “...”

Ngài đúng là đồ tâm thần! Tạ Ô Mai túm tay áo Liễu Kiều lên lau vết máu trên khóe môi đi, nhướng mày với Liễu Kiều đang đanh mặt, lặng lẽ tỏ vẻ không phải nàng muốn xem à?

Liễu Kiều thở dài: “Hết bệnh rồi là được.”

Tạ Ô Mai cười giễu: “Ai có bệnh?"

Liễu Kiều giơ tay huơ giữa hai người, chuyện này chẳng phải rõ mười mươi à?

Tạ Ô Mai hừ lạnh: “Đó là do bị đám quỷ oán yêu ác dưới sông ảnh hưởng, giờ nước sông trong lại nên tự nhiên khỏe lên.”

Rồi lại bởi thêm: “Còn cả mùi hương trên người nàng nữa, rất độc đáo, có thể bồi bổ yêu lực.”

Liễu Kiểu chớp chớp mắt: “Khó trách dạo này ngài không ngửi ta nữa.”

Bấy giờ Tạ Ô Mai mới nói “Vì mùi hương trên người nàng bị nước sông gột sạch rồi.”

Liễu Kiều nghe vậy thì hiểu ra, đứng dậy hỏi: “Thế ta đi nhé?”

Tạ Ô Mai túm lấy cổ tay nàng kéo về, Liễu Kiều rụt rè hỏi: “Chẳng phải lão gia giữ ta lại để hít mùi hương à?”

“Ta không ngửi nàng thường xuyên bao giờ?” Tạ Ô Mai khẽ cắn xương quai xanh của nàng một cái, "Hít mùi hương phải vào trong mơ, nhưng giờ ta càng thích mùi hương nàng tỏa ra ngoài giấc mơ, không cần

ngửi, chỉ cần ăn.”

Liễu Kiều không chịu nổi chiêu này, cảm thán con bướm này đúng là trải đời thật, bậc con cháu xin bái phục.

Tạ Ô Mai khỏe lên, chỉ câu cá không cách nào thỏa mãn y. Đến gần cuối năm, y còn cùng Tạ lão gia nhiễu sự, kéo Hoàng đế Tây Tùy mà y ngứa mắt từ lâu xuống đài, xem hoàng thất nội chiến, từng nước nâng đỡ hoàng tử mà nhà họ Tạ lựa chọn lên ngôi.

Liễu Kiều lại dành thời gian để ghi nhớ trận pháp trong nhà, chỉ cần chọn đúng pháp trận thì thậm chí có thể dịch chuyển vào hoàng cung.

Nàng hỏi Tạ Ô Mai: “Phạm vi là cả Tây Tùy à?”

Tạ Ô Mai lột vỏ nho cho nàng, nghe xong đáp nhẹ tênh: “Cả thiên hạ.”

Liễu Kiều: “...”

Nàng cảm thán: “Người bày trận pháp này tài ba thật.”

Tạ Ô Mai vờ đưa hai quả nho trong chén cho nàng.

Liễu Kiều cúi đầu nhìn nói: “Lão gia, mới có hai quả.”

Tạ Ô Mai lười biếng đáp: “Nàng cũng biết mới hai quả mà còn khen người khác trước mặt ta làm gì?”

---Đọc full tại mTruyen.net ---

Liễu Kiều cầm một quả lên ăn luôn, rồi đút quả còn lại cho Tạ Ô Mai. Y được dỗ vừa lòng, tiếp tục bóc nho cho nàng.

Nàng dạo quanh một vòng trận pháp lại hỏi: “Nếu thần y Tống có thể chuyển động trận pháp trong nhà cũng xem như là người có chút đạo hạnh, sao lại cần Tạ Trú dẫn lối?”

Tạ Ô Mai thỏa mãn trí tò mò của nàng: “Nếu mạnh mẽ xâm nhập sẽ bị pháp thuật khống chế, trừ khi được cho phép đi vào.”

Nói xong lại cười âm trầm: “Nhưng đúng là người nọ có tài thật, tiếc là chán sống.”

Liễu Kiều à một tiếng, đã hiểu, giống như trong bộ phim kỳ ảo phương Tây nào đó, khách cần phải được chủ nhân mời thì mới có thể vào nhà.

“Ngài thật sự bị nhốt trong nhà không ra được à?” Liễu Kiều hiếu kỳ hỏi.

Tạ Ô Mai nhìn nước sông, bây giờ đã vào đông mà rừng đào hai bên sông vẫn bung nở không hề bị ảnh hưởng.

“Nàng chán à?” Y hỏi lại.

“Cũng không phải thế, thật ra trận pháp này có thể dịch chuyển tới khắp nơi trong thiên hạ, cũng không xem như bị giam, thậm chí còn rất tiện lợi.” Liễu Kiều nói,

---Đọc full tại mTruyen.net ---

“Cho nên ta không cảm thấy trận pháp này muốn giam hãm ngài.”

Tạ Ô Mai hỏi thẳng: “Muốn đi đâu chơi?”

Liễu Kiều làm bộ bình tĩnh: “Không có.”

Tạ Ô Mai bèn nhìn nàng không nói gì, chẳng bao lâu sau Liễu Kiều chịu thua, ghé vào tai y thì thầm một địa danh.

“Nàng muốn đi đâu cũng được." Tạ Ô Mai khẽ nhéo cằm nàng, đưa một quả nho đã lột vỏ lên môi nàng.

Liễu Kiều há miệng cắn, lại thấy Tạ Ô Mai cúi đầu kề tới, cũng cắn quả nho kia.

HẾT CHƯƠNG 43

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tướng Công Không Bằng Cha

Copyright © 2022 - MTruyện.net