Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Dung trở về sân viện, đối diện với Bình ẩu và Thượng tẩu hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt thương cảm nhìn nàng.
Nàng mở to mắt nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Bình ẩu dùng tay áo lau nước mắt, đau khổ nói: “Nô cũng không biết, nữ lang yêu quý Vương gia Thất lang đến thế!”
Thượng tẩu đã ở một bên thở dài: “Nữ lang, Vương gia Thất lang là người thế nào chứ? Về sau người vẫn nên quên ngài ấy đi.”
Trần Dung muốn cười mà không thể, miệng nàng bất giác khẽ cong lên, cũng lười giải thích, xoay người đi vào tẩm phòng.
Ngày hôm sau, Trần Dung đang rửa mặt chải đầu thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười ríu rít của nữ tử. Dường như nghe thấy động tĩnh ở bên trong, một nữ lang kêu lớn: “A Dung, mau mau đi ra cùng chúng ta chơi đùa đi.”
Một nữ lang khác cũng bật cười, theo nàng ta nghiêm trang hô gọi: “A Dung có rảnh rỗi không? Ngoại ô thành Nam Dương có hồ nước trong xanh, đoàn người đang muốn đi chơi đây.”
Bình ẩu nghe đến đó, tức giận nói thầm: “Những người này, đúng là không có ý tốt mà!”
Mắng đến đây, bà lo lắng nhìn Trần Dung, nhưng mà, xuất hiện trong gương, là một tươi cười không cho là đúng. Tươi cười này, từ sau tối hôm qua tấu cầm đã nhiều lần xuất hiện. Mỗi lần Bình ẩu nhìn thấy, đều trăm tư không thể lý giải.
Trần Dung đứng lên, nàng đẩy ra cửa phòng.
Cửa phòng ‘kẹt’ mở ra, chúng nữ đồng thời quay đầu nhìn. Thấy Trần Dung chậm rãi bước ra, các nàng hứng thú đánh giá, một đám vẫn đang nhịn cười.
Trần Dung không hề chú ý tới, nàng bước đến gần mấy nữ lang, nói: “Đi ngoại ô thành Nam Dương sao?”
Trần Vi coi như thân cận nhất với nàng, lúc này chạy chậm đến bên người nàng, kéo kéo ống tay áo nàng, thấp giọng hỏi: “Muội, muội không sao chứ?”
Nàng ta đối diện với đôi mắt sáng của Trần Dung, Trần Dung nhìn Trần Vi, lắc đầu, thản nhiên trả lời: “Ta khỏe mà.”
Một nữ lang Trần thị khác nhịn không được che miệng cười nói: “Hôm qua lúc khai yến, muội còn nói muội nằm trên giường không dậy nổi, còn thỉnh đại phu đến mà. Hóa ra bệnh của muội không phải bởi vì đi đường mệt nhọc, mà là tương tư nên mệt.”
Bộ dạng Trần Dung phục tùng trầm mặc, không phản bác, cũng không để ý tới. Từ lúc hôm qua đưa ra quyết định đó, nàng đã biết sẽ phải đối mặt với cục diện này.
Mấy nữ lang thấy Trần Dung không đáp, tươi cười trên mặt không hề giảm bớt. Lúc này, ánh mắt các nàng nhìn về phía Trần Dung, ngoại trừ nhạo báng, còn có sự thương hại. Vương thị Thất lang giống như thần tiên, nữ nhi trong thiên hạ yêu thương chàng có biết bao nhiêu người? A Dung trước mắt này cũng là một người đáng thương mà thôi.
Lúc này, Trần Vi nắm tay Trần Dung bước lên xe ngựa: “Đi thôi.”
Đây là lần đầu tiên sau khi đến thành Nam Dương, Trần Dung bước ra cửa phủ.
Trong thành so với mấy ngày hôm trước có vẻ sạch sẽ hơn nhiều, đám khất cái cũng không thấy bóng dáng đâu.
Một nữ lang ló đầu ra, cười nói với Trần Dung đang đánh giá xung quanh: “A Dung, không cần nhìn, không có Thất lang đâu.”
Lời của nàng ta vừa thốt ra, tiếng cười không dứt bên tai.
Một nữ lang khác lại kêu lên: “A Dung thật nổi danh mà, nhiều người đang hỏi tới muội đó. Hì hì, từ nay về sau Trần phủ chúng ta có thể nói là rất náo nhiệt rồi.”
Trong tiếng giễu cợt của nữ lang này, Trần Dung vẫn là mặt mày thu liễm, biểu tình bình tĩnh, một bộ dạng thế nhân nói ta thế nào cũng không liên quan đến ta.
Trên ngã tư đường bớt đi đám khất cái, xe ngựa chạy dễ dàng hơn, một đoàn xe ngựa đi lại như nước chảy, mỗi chiếc xe ngựa lướt qua, mùi huân hương xông vào mũi.
Càng tới gần ngoại ô, xe ngựa càng nhiều hơn. Một đám thiếu niên mặc quần áo hoa lệ, còn có không ít kẻ thoa phấn lên mặt, có một số kẻ thì rất tầm thường.
Hiện tại đúng là lúc cuối mùa thu, cây cối trụi lủi, nước sông lại khô cạn, ngoại trừ vẻ trống trải ra, nào có phong cảnh gì khác?
Có điều, hôm nay là một ngày nắng đẹp hiếm có, ánh nắng ấm áp chiếu trên người, khiến cho người ta vô cùng thoải mái. Bởi vậy, cũng có một ít thiếu niên sĩ tộc cưỡi ngựa đi dạo.
Chúng thiếu niên nhìn thấy xe ngựa của một đám nữ lang thì vội vàng tới gần. Sau khi hai mắt phát sáng đảo qua chúng nữ, liếc nhìn thấy Trần Dung, một thiếu niên kêu lên: “Nữ lang đây là?”
Không đợi hắn nói xong, một nữ lang Trần thị ở thành Nam Dương hì hì cười nói: “Nàng chính là A Dung.”
Hơn mười đôi mắt chuyển tới đây, nhất tề nhìn về phía Trần Dung.
Một thiếu niên cười cười, kêu lên: “Lá gan của nữ lang không nhỏ nha, cảm tình lại chọn đúng Vương Thất lang!”
Hắn vừa mở miệng, một thanh niên đứng ở bên cạnh xe ngựa, trường bào tung bay theo gió, gương mặt trắng hơi có chút dị thường lập tức cười lạnh: “Vương Thất lang đã nói, không cho phép bất luận kẻ nào châm chọc cười nhạo nàng!”
Mọi người im lặng.
Thanh niên kia quay đầu, hướng tới Trần Dung nghiêm túc đánh giá một phen, thở dài: “Không cầu đáp lại, không cầu có quả, chỉ là muốn cho người nọ biết…… Lại nói tiếp, Trần thị A Dung đúng là người đa tình. Trên thế gian này, kẻ đa tình thường là đáng thương, chư vị cần gì phải khiến trong lòng nàng thêm đau đớn?”
Một câu cuối cùng của hắn là nói với chúng nữ Trần thị. Vì vậy thời điểm đó, chúng nữ chỉ bĩu môi, bất mãn trừng mắt nhìn hắn và Trần Dung, biểu tình châm chọc cùng chế giễu rõ ràng đến thế.
Đích nữ Trần thị ở thành Nam Dương tên gọi là Trần Kỳ há miệng thở dốc, đang muốn phản bác thanh niên này, tỷ muội của nàng kéo kéo ống tay áo, nói: “Người này thích truyền lời, hiện tại chớ nói nữa, miễn cho đắc tội với Vương Thất lang.”
Trần Kỳ vội vàng nhanh ngậm miệng, đảo mắt, nàng ta trừng mắt nhìn Trần Dung, buồn bực nói: “Làm chuyện buồn cười như thế, còn có thể được Thất lang che chở? Hừ, quá mức chê cười rồi.”
Trần Vi thấy không khí có chút cứng ngắc, vội vàng kêu lên: “Đoàn người đừng đứng mãi ở đây nữa, ánh nắng tươi sáng như thế, chính là lúc để thưởng thu vọng sơn mà. Đúng rồi, A Dung, cầm kỹ của muội rất tốt, vì đoàn người mà tấu một khúc đi.”
Nghe nói như thế, Trần Dung mới lần đầu tiên ngẩng đầu lên. Nàng đang chuẩn bị thốt nên lời, đột nhiên, tiếng vó ngựa sầm sập truyền đến.
Chúng thiếu niên đồng thời quay đầu, nhìn về phía cát bụi bốc lên cao.
Vừa nhìn qua, thanh niên vừa rồi thay Trần Dung giải vây lập tức miệng khẽ nhếch bất mãn nói: “Là thất phu Nhiễm Mẫn kia!”
Giọng nói của hắn vừa thốt ra, Trần Vi tức giận mặt đỏ lên, miệng nàng ta hé ra đang muốn quát mắng, lại cố nhịn xuống.
Nhưng Trần Kỳ đứng ở bên cạnh nàng ta nhìn thấy cát bụi bốc lên kia, hì hì cười nói: “Nhiễm tướng quân cao lớn vĩ ngạn, hiên ngang như núi lửa trong gió tuyết, đúng là khiến người ta quý trọng.”
Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, cũng không phản bác.
Trần Dung cũng ngẩng đầu, nhìn trên quan đạo. Trăm kỵ sĩ đi tới khiến cát bụi bốc lên, rừng cây hai bên đường đều bị bao phủ. Nhìn cờ xí tung bay trước mắt, còn có người ngồi trên tuấn mã lông đỏ kia, Trần Dung khẽ nói: “Y vào từ cửa nam.”
Nói xong câu đó, Trần Dung không biết nghĩ tới cái gì, chuyển mắt, nhìn về phía Trần Vi.
Giống như nàng, có vài ánh mắt cũng nhìn về phía Trần Vi. Dưới sự đánh giá của mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi ửng đỏ, mắt nàng ta như thu thủy, si ngốc theo chuyển động của tuấn mã, nhẹ giọng trả lời: “Đúng vậy, chàng đã trở lại.”