Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô gái Lâm Cẩm Sắt này, nói thì hay lắm nhưng lại chính là một người phụ nữ điển hình của loại người không tim không phổi…
Khéo léo từ chối việc Hàn Húc “phụng mệnh” đưa về, đón taxi đi ra khỏi biệt thự bên hồComocô cũng không trở lại vùng ngoại thànhMilan. Bởi vì không có hắn, cô cũng không muốn nhìn thấy Hứa Thuyền.
“Phải cẩn thận, nếu hắn không tốt, hãy về nhà, anh chờ em.”
Lúc sắp đi lời anh nói vẫn cứ rõ ràng bên tai cô như thế, anh nói anh sẽ chờ cô trở về. Nhưng chẳng lẽ chỉ cần một câu nói như thế là có thể cho rằng tất cả mọi chuyện chỉ là nhất thời hay sao?
Có lẽ Hứa Thuyền có thể, nhưng cô không làm được.
Khi cô một lần nữa bị tra tấn, ngày đêm không thể ngủ yên. Chỉ có Hứa Thuyền…
Một người tốt đẹp như thế, ông tròi có phải bị mù mắt rồi hay không mới đưa anh đến trước mặt cô mặc cho cô chà đạp?
…tóm lại, không thể nào ở cùng một chỗ. Sự thật vĩnh viễn không thể đẹp đẽ như truyện cổ tích, hiểu lầm biến mất, sau đó hoàng tử và công chúa tiếp tục sống cuộc đời hạnh phúc. Cuộc sống giống như một mảnh gương, bị vỡ rồi thì sẽ không thể làm lành lại như cũ nữa.
Lâm Cẩm Sắt muốn đối tốt với chính mình một chút. Trách nhiệm mà cô phải gánh ở trên vai đã nhiều lắm rồi, cô thầm nghĩ phải dùng mọi cách để đối xử thật tốt với chính mình. Bản tính con người vốn rất ích kỷ, cô nghĩ là bản thân mình không hề làm sai điều gì.
Mà Hứa Thuyền lại gây cho cô một vài thứ ví dụ như tình yêu, ví dụ như quá khứ, ví dụ như hổ thẹn … quá mức nặng nề, cô không có cách nào càng không muốn thừa nhận.
… …
Cô không muốn trở về đó.
Đi gặp vị chủ nhân khó chơi Đường Lưu Nhan kia, việc gì cũng chẳng thể làm tốt, bây giờ trở về mấy vị Đường chủ kia cũng sẽ không cho cô một sắc mặt tốt.
Nghĩ vậy , hơn nữa trên người còn có một chút tiền, vì thế một người phụ nữ không có lương tâm nào đó không lo lắng lắm, gọi xe tới sân bay quốc tếMilan, rút thăm tùy ý tìm nơi đến để còn mua vé máy bay…
Cứ như vậy, trong mấy giờ ngắn ngủn, cô từ phía bắc Italia bay đến đảo Sicilia ở phía tây. Cô biết rõ chỉ cần cô ở Viêm bang một ngày, trừ phi cô đi đâu đó, nếu không Hứa Thuyền tất nhiên sẽ không nhận vị trí đại đương gia của Viêm bang .
…Cô không phải người xuất thân từ giới xã hội đen. Cô rất biết khả năng của mình, lại càng không muốn mỗi ngày phải lo lắng sợ hãi cho mạng sống của mình, sau đó phí hoài thời gian năm tháng. Cô đã không còn trẻ trung nữa, không giống như khi trẻ có thể tùy ý mà không hề cố kị (không suy nghĩ), càng không muốn lãng phí một chút tuổi thanh xuân còn lại.
Không ai biết, khi cô phải giơ khẩu súng trong tay lên nhắm vào huyệt thái dương hay mi tâm của đối phương, cô sợ hãi đến nỗi vài ngày sau đều là thức dậy sau khi gặp những cơn ác mộng. Khi đó bóng đêm thật tối tăm, phòng ngủ to lớn như vậy dường như chỉ nghe thấy tiếng khóc của một mình cô.
Còn nếu không động thủ thì người xuống địa ngục lại là chính cô.
Hơn nữa gần đây Đường Lưu Nhan phủ kín mọi con đường tiến quân vào Italia của Viêm bang, hành động của hắn khiến cô lại bị lao lực quá độ.
Những ngày đó cô không thể sống nổi nữa.
Từ sau lần trên tòa án đó, cô từ trên đám mây cao ngã xuống dưới, cô không có lúc nào là không muốn Đông Sơn tái khởi (đông sơn tái khởi: quay về ngày xưa), một lần nữa đứng lên để chứng minh rằng cô vẫn mạnh mẽ như trước. mà chuyện này thì phải dựa vào trí tuệ và nghị lực, chứ không phải chỉ sống mái với nhau bằng giết chóc, súng và máu.
Cô vẫn luôn tin tưởng chính mình, cô không bị đánh bại, chỉ là té ngã mà thôi.
Cho nên viêm bang không phải nơi cô nên ở lại… Chỉ là, rất xin lỗi Tần gia .
Lúc này cô đang đi trên con phố phồn hoa trung tâm của đảo Sicilia. Trằn trọc ở khách sạn suốt ba bốn giờ, vẫn chưa tìm được nơi đặt chân thích hợp… chỗ thì ẩm thấp, chỗ thì giá đắt. Mùa đông Địa Trung Hải luôn có mưa phùn kéo dài, tí tách tí tách dường như không bao giờ ngừng lại. thời tiết vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo thật sự khiến cô quần áo mỏng manh có chút khó chịu.
Ngô Ưu trước kia rất hay nói cô yếu ớt, cũng không hẳn, thực ra thì cô chỉ sợ lạnh mà thôi, chưa tìm được nơi ở, khí hậu Italia lại thay đổi quá nhanh, vì thế trong một ngày ngắn ngủn, cô đã bị cảm nặng. Đầu cháng váng, hơi thở nóng rực, cả người không có chút sức lực nào. Lâm Cẩm Sắt lại không phải là một người tự bạc đãi chính mình, cho nên cô muốn tìm bệnh viện.
Một thẻ ngân hàng ở ngân hàng Thụy Sĩ, một vali mang theo bên cạnh, một bộ quần áo vừa mới mua trên đường, đây là toàn bộ gia sản lúc này của cô.
Lúc này là ba giờ rưỡi sáng, đừng nói xe bus, ngay cả taxi cũng không thấy bóng dáng. Cô lại không biết nói tiếng địa phương, cũng may là biển hiệu trên phố đều viết bằng tiếng anh. Vì thế cô đi vào một con đường, đi rất lâu, cuối cùng mới nhìn thấy chữ “hospital” cách đó không xa.
Giống như người đi lạc trên sa mạc tìm thấy ốc đảo…Lâm Cẩm Sắt tinh thần khá hơn nhiều, kéo hành lý nhanh chóng đi qua đó.
Phía chân trời vẫn tối om, không nhìn thấy một tia ánh sáng. Đèn đường cũng bị tầng sương mù dày đặc sáng sớm che mất, xung quanh rất yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng ”Đát đát” phát ra từ giày cao gót của Lâm Cẩm Sắt.
Nhưng hình như ở phía sau, phía sau cô, có gì đó khác thường.
Tuy rằng tiếng động rất nhỏ, nhưng chính xác là có … hơn nữa, là tiếng bước chân của rất nhiều người. Cũng bởi vì những bước chân đó rất nhẹ cho nên Lâm Cẩm Sắt phải cảnh giác hơn.
Đêm dài nhân tĩnh, thân gái một mình. Đây cũng không phải một tổ hợp tốt lắm.
Lòng cô rất căng thẳng, tay nắm chặt hành lí, bước đi càng nhanh hơn.
Nhưng bước chân phía sau càng lúc càng gần, giống như cũng chịu ảnh hưởng bởi những bước chân nhanh hơn của cô. Trái tim khắc chế không được kinh hoàng hơn đập cực nhanh, cuối cùng cô không nhin được mà dừng bước, cả cơ thể khựng lại…
Những thân ảnh ấy cứ quỷ mị mà xuất hiện trước mắt cô.
Cô còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt của những người đó, chợt nghe thấy một giọng nói rất gần, dùng tiếng Anh lạnh lùng khẽ nói “Hôn mê rồi, mang đi.”