Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phật ngữ có nói: một khoảnh khắc là một lần nhớ, hai mươi lần nhớ tạo thành một chớp mắt, hai mươi chớp mắt tạo thành một khoảnh khắc.
Từ lúc mười bảy tuổi Lâm Cẩm Sắt đã rời khỏi Lâm gia, một mình sống ở xứ Bắc đã mười một năm, đi một vòng tròn, lang bạc kỳ hồ, xã hội chính là tàn khốc như thế, thắng làm vua thua làm giặc, khôn sống yếu chết, cô từ một cô bé ngây ngô không biết gì như thế dần lớn lên trở thành một người phụ nữ có thể một mình chăm lo cuộc sống ở thành phố, rồi sau đó lại là một phen nhấp nhô lên xuống, ngẫm lại luôn là một đoạn thổn thức, nhưng ở trong mắt Phật gia, bất quá đó chỉ là một khoảnh khắc.
Lâm Lan là vết sẹo khắc vào nơi sâu nhất trong lòng Lâm Cẩm Sắt từ mười một năm trước đây.
Cùng cha khác mẹ, đó chính là loại quan hệ cực kì xấu hổ. Lâm Cẩm Sắt cố chấp cho rằng, nếu không có Lâm Lan, thì mẹ cô sẽ không chết. Sự tồn tại của Lâm Lan là bừng chứng xác thực, lãnh khốc nhất của việc cha cô phản bội mẹ cô. Giả thiết rằng nếu không phải hai mẹ con nó ở lại Lâm gia, làm cho mẹ cô ngày đêm sống trong oan ức phẫn hận và ức chế, đến một ngày sợ hãi đến mức không thể chịu nổi nữa, đau lòng không thể sống yên ổn thì làm sao cái chết lại có thể biến thành sự giải thoát của mẹ chứ?
Lâm Cẩm Sắt hận nó, còn bởi vì nó cướp đi tình yêu của cha.
Mà cái này hẳn là thuộc về cô.
Lâm Lan căn bản không có tư cách để tồn tại trên đời, nó căn bản không có tư cách để được yêu.
Suy nghĩ ấy cứ điên cuồng hoành hành trong đầu cô khiến cô mắc phải những sai lầm không thể vãn hồi được.
Đã hai năm qua, bây giờ lại nhìn thấy Lâm Lan, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy việc đời thật là khó đoán, xem ra ông trời chính là không muốn để cô yên ổn, cho nên khi chuyện cũ đã sắp phai nhạt trong tâm trí cô thì lại một lần nữa biến nó thành trò đùa.
Lâm Cẩm Sắt cho tới nay vẫn luôn đóng vai một người tốt, trí tuệ, xinh đẹp, quyến rũ..... loại quyến rũ ấy này lại không hề loè loẹt, một đôi mắt trong như hồ nước , lúc này lại được trang điểm theo kiểu Nhật Bản, đặt ở trong đám đông tuyệt đối sẽ gây ấn tượng rất mạnh.
Khi Đường Lưu Nhan cùng Lâm Cẩm Sắt bước vào đại sảnh của Grand Hyatt Hotel, hai dung mạo và khí chất cùng xuất sắc trong thiên hạ như nhau cùng đứng một chỗ như vậy, đó chính là một cảnh đẹp.
Không ít người hoa y mỹ phục (quần áo xinh đẹp, lộng lẫy) đứng nhìn về phía họ. Bao gồm cả cô dâu xinh đẹp.
Áo cưới trắng tinh thanh lịch hoa lệ, cô dâu mới mắt ngọc mày ngài, nói cười thản nhiên, chỉ tiếc một khắc nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt biến mất trong tích tắc.
Lâm Cẩm Sắt trong lòng mặc niệm, Lâm Lan.
Có chút hoa mắt, nếu không động tác ôm nhẹ cô của Đường Lưu Nhan, âm thầm gia tăng sức lực cho cô chỉ sợ rằng lúc đó cô đã không còn có thể đứng yên như thế.
Hắn ở bên tai cô cúi đầu cười, "Ngạc nhiên à? Đến đây, mỉm cười, đừng để cho người ta khinh thường." Hắn nắm chặt lấy cổ tay Lâm Cẩm Sắt, bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn cô, trong hai mắt hiện lên lửa giận và sự lên án ngập trời.
Cô thấp giọng nói: "Đường Lưu Nhan, ngài nói cho tôi biết, ngài muốn làm gì?" Móng tay cơ hồ đã đâm vào trong da thịt hắn, cô không thể khống chế nổi cảm xúc.
Cô căn bản là không chuẩn bị tốt tâm lí để gặp Lâm Lan.
Hắn nhợt nhạt cười, hạ giọng nói, "Không phải nói rồi sao? Đưa em đến một chỗ rất vui."
"Vô lại!" Cô cắn răng, không phải là tức giận đến mức nào , môi cô cắn xanh trắng, may mà loại son này rất cao cấp nếu không chắc chắn người ta sẽ phát hiện ra.
Lúc này hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, trong mắt mọi người xung quanh, lại mang một tầng nghĩa khác . Nhìn họ kìa, nắm tay, cử chỉ thân mật như thế, thì thào tình ngữ, dù nhìn thế nào cũng thấy giống một đôi tình nhân yêu đương mãnh liệt.
Nhìn lại nhân vật chính một chút, chậc, đúng là Minh chủ Đường minh, Nhan công tử. Còn cô gái kia cũng không ít người đã nhận ra, chính là nữ luật sư lừng lẫy nổi danh phong vân ở thành phố B, nhân xưng "Hoa hồng"... Lâm Cẩm Sắt!
Một hội trường vừa mới lập tức an tĩnh lại. Nhìn đến những người tham gia hôn lễ, nếu không phải những gia đình quyền quý của đại lục thì chính là thương nhân trên đất Italia này, những người này đối với Đường minh vừa quen lại vừa lạ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều ôm một loại cảm xúc riêng nên biểu cảm trên mặt mỗi người đều rất khác nhau. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chỉ là thoáng qua nhưng không có ai tới bắt chuyện với ai cả .
Dung Thất lúc này đang ở ngoài đại sảnh tiếp đãi khách quý cũng bị sự im lặng khác thường trong hội trường hấp dẫn, hắn vừa tiến vào nhìn thấy họ, hơi ngẩn người, trong mắt xẹt qua một tia sáng rất phức tạp, lại thấy Lâm Lan ở bên kia sắc mặt tái nhợt, hắn hơi cụp mi xuống, giả vờ như không có chuyện gì, mỉm cười nhanh chóng tiến đến.
"Đường tổng, lâm tiểu thư, không tiếp đón từ xa, thông cảm nhé."
Khi ánh mắt hắn lướt qua Lâm Cẩm Sắt, khó có thể nhận ra, thời gian là hơn một giây.
Nhưng Đường Lưu Nhan lại vô cùng chú ý tới, bất quá hắn chỉ thản nhiên cười cười cũng thản nhiên nói, "Là chúng tôi tới muộn, cậu phải thông cảm cho chúng tôi mới đúng." Hắn như có như không nhấn mạnh hai từ "chúng tôi", không chỉ Dung Thất, ngay cả Lâm Cẩm Sắt cũng nghe ra điều đó.
Nhưng cô không biết vì sao hắn lại cố tình làm vậy.
Thậm chí khi thấy hắn đang chậm rãi tiến gần về phía cô khiến mọi người chú ý tới, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng người đàn ông bên cạnh này là cố ý muốn tới muộn .
Nghĩ vậy, cô trong lòng cười lạnh, vẻ mặt vẫn trấn tĩnh như thường, cô ngẩng mặt, nhìn Dung Thất, chậm rãi nói, "Chúc mừng." Giọng nói của cô rất bình thản, thậm chí còn hơi lạnh lùng xa cách.
Dung Thất và Lâm Lan, hôn sự của hai người này, tuyệt đối không giống đơn giản như vẻ ngoài của nó.
Nhưng vô luận thế nào, hắn và Lâm Lan sẽ kết hôn, sẽ cùng nhau đứng đối lập với cô, đối nghịch với cô. Có lẽ trong lòng vẫn còn tồn tại vài phần hảo cảm với Dung Thất, nhưng sự tồn tại của Lâm Lan này....
Đừng trách cô có bụng dạ của một con gà con (hẹp hòi ấy), cô chỉ là một người phụ nữ, mặc kệ là cái gì, chỉ cần có liên quan tới người cô oán hận, thì đương nhiên cô cũng sẽ oán hận người đó.
Nơi sâu thẳm trong đáy mắt Dung Thất ảm đạm hơi vài phần, nhưng nụ cười vẫn thường trực trên mặt, nói, "Cám ơn. Tóm lại, hai vị có thể đến, là... vinh hạnh của tôi và Lâm Lan rồi." Thấy dáng vẻ đó của Dung Thất, ngay cả Lâm Cẩm Sắt cũng không thể không âm thầm thừa nhận, người đàn ông từng có chút tính trẻ con, khuôn mặt hết sức hào hoa kiêu ngạo kia, thật sự đã trưởng thành rồi.
Nhìn xem, thời gian thật sự là thứ gì đó rất tàn khốc.
Trong lúc cô vẫn còn suy nghĩ, Lâm Lan đã kéo theo làn váy cưới thật dài tiến đến, hô hấp của cô bị ngưng lại, thần kinh vô cùng căng thẳng, nhưng Lâm Lan lại giả vờ như không trông thấy cô, khuôn mặt trắng bệch nghiêm lại, thẳng tắp đi đến chỗ Đường Lưu Nhan đang đứng.
Tiếng nói của cô ta khẽ run rẩy , lại vô cùng kiềm chế, nói, "Nhan ca ca, thì ra anh vẫn hận em, cho nên anh muốn trả thù em ... "
Lâm Cẩm Sắt cho đến mãi sau này cô vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt nó khi nói những lời đó. Vẻ mặt ấy rất khó để miêu tả lại, có sự kinh ngạc, có phẫn hận, có tuyệt vọng... còn có cả sự chấp nhận và thỏa hiệp.
Nhưng lúc này cô không hề nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đầu óc vang lên một tiếng.
Có một tiếng nói la hét ở trong đầu....
Hắn ta quen biết nó! Hắn ta quả nhiên là quen biết nó! Đường Lưu Nhan thật sự quen biết Lâm Lan!
Ý nghĩ từng xuất hiện trong đầu bây giờ biến thành hiện thực, nhưng lúc đó Lâm Cẩm Sắt lại cảm thấy hoảng sợ, không biết vì sao.
Cuối cùng là thế nào?
Em gái cùng cha khác mẹ với cô, ở vùng sông nước Giang Nam xa xôi, một cô gái chưa bao giờ tiếp xúc với cuộc sống của đô thị phồn hoa, thế mà lại quen biết Đường Lưu Nhan ....
Trong lòng có một cơn khủng hoảng không biết từ đâu đến, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy có một luồng hàn khí đáng sợ từ lòng bàn chân tiến thẳng lên trên cổ.