Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mị Tình
  3. Chương 95: Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
Trước /112 Sau

Mị Tình

Chương 95: Bạo lực, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Người nọ một thân áo khoác dài màu đen, quần jean màu kim loại, giày Martin đinh tàn giống con trai, linh hoạt quyến rũ, trước đây ngắn gọn áp sát vào tai bây giờ cũng đã dài ra nhiều, mái tóc dài nhuộm màu đỏ rượu vang bị gió thổi theo bước đi mà tung bay lên, dung nhan tuyệt sắc băng sương như tuyết, như một đóa sen hồng ngự hỏa địa ngục.

Lâm Cẩm Sắt lúc này chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô ấy đi tới, trong lòng hiện lên vạn từ ngữ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng không có cách nào để nói ra.

Cho đến khi một cỗ đại lực kéo cô ra khỏi xe ô tô, cô vấp ngã nhưng vẫn được cỗ lực đạo đó giữ chặt.

“Ngô tiểu thư.” Một tiếng nói tao nhã khinh mạn vang lên, âm điệu không cao, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một sự cảnh cáo làm cho không khí trong xe đột nhiên lạnh lẽo.

Chỉ thấy Ngô Ưu quả thực buông lỏng tay ra, hung tợn trừng mắt liếc mắt một cái về phía Đường Lưu Nhan sau khi nói xong thì mỉm cười, lại đem ánh mắt mãnh liệt quét về phía Lâm Cẩm Sắt, thở dốc, cặp đồng tử mỹ lệ kia suýt nữa muốn đốt ra lửa, từ trong kẽ răng thoát ra một câu, “Chết tiệt Lâm Cẩm Sắt cậu còn không mau cút xuống dưới!”

Im lặng đứng trong góc của Maybach chỉ còn sót lại ba người.

Ngoài xe, hai cô gái phong cách kì lạ trái ngược nhưng lại cùng có một đôi mắt sáng đang đứng ở xa xa. Vô cùng xa, ngay cả vẻ mặt thế nào cũng không rõ ràng lắm.

Bên trong xe rất yên tĩnh, Trình Mi hơi có vẻ hơi nóng vội, nhìn qua cửa sổ ra phía ngoài xe, nói, “Mọi người nói xem, sẽ không có việc gì chứ?” Cô gái kia tên là Ngô Ưu, cô không thích cô ta… nhưng lại cô ta lại có vài phần kiêu ngạo so với cô.

Không hề để ý đến vẻ nóng vội trên mặt cô, Trình Mị chỉ mỉm cười mở miệng, “tất nhiên, nếu là có chuyện gì, hôm nay hai cô ấy không thể nào gặp được nhau.” Trong lời nói có biểu hiện một chút trêu chọc, Trình Mi cũng là người thông minh, vừa nghe đã hiểu.

Vừa rồi cô còn rất buồn bực, Nhan tại sao lại hồ đồ như thế, rõ ràng sắc mặt Ngô Ưu không được tốt, còn có tình bảo Cẩm Sắt ra ngoài, thậm chí còn bảo cô chạy xe xa ra một chút … hắn không sơ bảo bối của hắn bị ăn thịt mất sao? nhan công tử, đường đại thiếu gia của Đường Minh là người thế nào chứ? Nếu có người làm tổn thương đến Cẩm Sắt, hắn làm sao có thể để yên?

Không khỏi đem ánh mắt dời về phía người nào đó rất tao nhã tự nhiên thưởng thức hồng rượu. Nhìn một hàng hồng rượu bên trong tủ lạnh xe kia, chậc chậc, rất xa xỉ .

Lại nhìn về phía Nhan công tử rất yên lặng…

Trầm mặc không lên tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn nghiêng khuôn mặt có vẻ không tốt lắm, lông mi cong dài nồng đậm, hai má tuấn tú nhìn không rõ biểu tình gì, chỉ riêng ánh mắt thì vô cùng đạm mạc, đồng tử là loại âm sắc lạnh lùng âm trầm, các ngón tay bên bàn tay phải nắm lấy chiếc ly thủy tinh đế cao, ngẫu nhiên nhấp môi một cái. Rất quý tộc, rất… phô trương.

Lắc đầu, Trình Mi dời sự chú ý ra phía ngoài cửa sổ, nhưng khi ánh mặt chạm đến, đột nhiên đôi mắt lại trừng to lên, môi mấp máy, không kiềm chế được mà “a” lên một tiếng.

Chiếc ly thủy tinh đế cao trả lời bằng một tiếng vỡ vụn.

… Ngô Ưu giơ tay lên thật cao, không chút lưu tình nào tặng cho Lâm Cẩm Sắt một cái tát.

Giọng nói rất lạnh, “Lâm Cẩm Sắt, một cái tát này, tôi từ lâu đã muốn tặng cho cậu.”

Lâm Cẩm Sắt mím môi xem cô, trên khuôn mặt trắng nõn có một vệt ngón tay đang từ từ ửng đỏ, đó chính là nguyên nhân khiến khuôn mặt cô nóng rực, vết tay có vẻ rõ đến kì lạ. Cô nhìn Ngô Ưu đnag tức giận ngập trời, một lúc lâu sau mới cúi đầu, thấp giọng nói, “Xin lỗi.”

Chỉ ba chữ ngắn gọn như vậy (từ xin lỗi trong tiếng trung là ‘dui bu qi’ một từ này có 3 tiếng), Ngô Ưu liền giống như một quả khinh khí cầu bị đâm thủng, mất hết cả khí lực, bàn tay vô lực buông xuống.

“Xin lỗi có ích gì?” Nói xong, một hồi lâu sau mới căm giận thản nhiên nói, “Xin lỗi! Cậu nói với tôi bao nhiêu lần rồi!”

Lâm Cẩm Sắt trong lòng ong lên một tiếng, nhưng nhất thời không biết nói gì cho phải, rất lâu sau mới kịp nói một câu, “Tiểu Ưu, nhớ cậu lắm.” Rất muốn nói thêm một câu nữa nhưng buồn bực ở trong lòng đã tích tụ lâu như vậy, nếu không nói bây giờ, cô sợ sẽ chậm trễ mất hoặc là sẽ chẳng có cơ hội mà nói nữa.

Con người Lâm Cẩm Sắt này, kinh nghiệm của việc làm luật sư đó là rất nhanh có thể dễ dàng bắt lấy nhước điểm của đối phương, sau đó hoặc cố ý hoặc vô tình lợi dụng điểm này để công phá bức thành trì trong lòng mỗi người.

Nhớ cậu lắm . Cũng là ba chữ nhưng so với ” xin lỗi” thì lại động lòng hơn rất nhiều.

Chỉ thấy nhịp thở của Ngô Ưu hơi hỗn loạn, khuôn mặt cũng không khống chế được mà căng thẳng, sau đó hốc mắt đột nhiên đỏ lên, “Mẹ kiếp, Lâm Cẩm Sắt, cậu cố ý .”

Trình Mi kinh ngạc vạn phần nhìn về nguyên nhân của tiếng thủy tinh vỡ vụn…

Chỉ thấy ngón tay củaĐường Lưu Nhan bị những mảnh thủy tinh nhỏ bé cứa vào tạo thành những vệt máu nhỏ dài, một chút rượu bắn tung tóe ra, màu da tái nhợt của hắn đối lập hẳn với những vệt máu sẫm máu nhỏ dài, có vẻ vô cùng động tâm.

“Nhan…” Lời nói vừa mới trôi ra khỏi miệng, đã thấy Trình Mị trấn tĩnh tự nhiên tự nhiên lấy ra từ trong túi một chiếc băng cá nhân, xé mở gói ngoài, tiếp theo nghiêng người để cầm máu cho hắn, động tác không thể thuần thục hơn.

Gửi cho em gái một ánh mặt an tâm, anh ta cười nói, “Còn tưởng rằng cậu rất bình tĩnh chứ, không ngờ lại thiếu kiên nhẫn tới vậy.”

Đường Lưu Nhan dường như không cảm giác được một tia đau đớn nào, chỉ hơi nhíu mày, trầm ngâm nói, “Người phụ nữ kia đánh cô ấy…”

“Ừm, đôi lúc, bạo lực cũng là phương thức biểu đạt tình hữu nghị của phụ nữ.”

Trình Mi: “…”

Đường Lưu Nhan: “…”

Chỉ có vị bác sĩ nào đó mỉm cười. Rất đơn giản, rát hài hước.

Hồi lâu, Trình Mị mới thông thông cổ họng (e hèm của mình ấy), nghiêm mặt nói, “Nhan, hiện tại “cô ấy” chính là người quan trọng nhất , phải không?”

Đường Lưu Nhan tà nghễ nhìn anh ta, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu , “Cậu có hứng thú?”

“Tất nhiên, cuộc sống tình cảm của em họ cũng là cái tôi cần quan tâm .”

“À ừ, vậy cuộc sống tình cảm của cậu, cũng là thứ tôi cần quan tâm sao?”

“Vậy thì khiến cậu thất vọng rồi, trước mắt còn chưa có đối tượng khiến tôi động tâm.” Vẫn như cũ cười đến mức không chút sợ hãi.

“À, như vậy sao.” Chỉ một nụ cười bí hiểm đã không co câu nói tiếp theo.

Một cuộc đối thoại đã xong, Trình Mi bị ra rìa chỉ cảm thấy hết hồn. Nhan là một tên phúc hắc âm hiểm ai cũng biết, nhưng anh trai cô cũng không phải là một người đơn giản như vẻ ngoài đâu nhỉ … đã gần một năm nay rồi vẫn chưa có đối tượng khiến anh động tâm? Sẽ không phải bị GAY chứ? !

Nói đi nói lạ, Đường đại thiếu gia vẫn là một người tốt, nói hai ba câu đã đem câu hỏi vô cùng sắc bén dành cho anh trai ôn nhã của cô thu lại.

Đại bác sĩ Trình cũng là một nhân vật có tình yêu mà ~~

Quảng cáo
Trước /112 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phong Lưu Tam Quốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net