Mùa này hoa dã quỳ nở rộ, nhuộm vàng khắp đất trời Tây Bắc. Bình thường mỗi lần đến thời gian này tôi và mẹ sẽ gùi theo giỏ ngô đi thật chậm, tranh thủ ngắm những bông hoa dã quỳ đẹp đẽ trong sương sớm và trong cả hoàng hôn.
Mỗi lần thấy vùng dã quỳ tươi đẹp nhất, mẹ đều nói:
- Nếu mà có điện thoại chụp lại thì tốt con nhỉ. Có ảnh thì lúc nào cũng xem lại được, không cần chờ đến mùa hoa dã quỳ.
Tôi biết ở vùng núi này sóng điện thoại rất chập chờn, mà cả bản chúng tôi cũng chỉ có mấy người nhà giàu là có điện thoại thôi, nhà nghèo như nhà tôi thì tất nhiên cũng chẳng có tiền mua nổi những thứ lãng phí đó, cho nên chỉ cười:
- Không cần điện thoại đâu mẹ, cứ mỗi mùa hoa dã quỳ nở thì con với mẹ lại đi xem. - Sau mẹ già rồi, chân yếu không đi nổi nữa thì sao đi xem được? - Thì con hái hoa mang về cho mẹ xem.
Mẹ tôi cũng cười, giơ bàn tay thon thon đã có nhiều vết chai lên xoa đầu tôi, nhẹ nhàng bảo:
- Dương nhớ đấy nhé. - Vâng.
Chớp mắt cái thêm mấy mùa dã quỳ trôi qua, tôi trở thành một cô thiếu nữ gùi giỏ ngô cũng cao hơn hẳn mẹ một cái đầu. Nhưng mẹ tôi chưa kịp già, mắt chưa mờ và chân chưa chậm, tôi cũng chưa kịp hái hoa dã quỳ về cho mẹ thì bỗng nhiên bà lại đột ngột ra đi.