Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thế nhưng lão phu nhân nói… nói không thể mở cửa.”
Phó dịch canh sài phòng bị biểu tình không bình thường cùng động tác kích động của hắn dọa, cho tới giờ chưa từng thấy Lâm Úc Hồng lãnh đạm như băng lại mất khống chế như vậy.
“Nhanh lên!” Lâm Úc Hồng hét to hơn.
“Úc Hồng, giờ lành sắp tới rồi, con mau chuẩn bị đi bái đường thôi.” Lâm lão phu nhân nói, thần sắc tự nhiên.
Sự lãnh tĩnh của bà khác hẳn với vẻ hoảng loạn của Lâm Úc Hồng.
Phó dịch vừa thấy bà thì liền ‘ố’ lên một cái.
“Đưa chìa khóa cho ta, ngay lập tức!” Lâm Úc Hồng đôi với lời kêu gọi của Lâm lão phu nhân hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, mắt hắn đỏ ngầu tức giận hét.
Lâm Úc Hồng chưa từng làm trái lời Lâm lão phu nhân, sắc mặt của bà thoáng cái lạnh như sương “Lâm Úc Hồng, ta bảo con lập tức đi bái đường, con có nghe thấy không hả?”
Lâm Úc Hồng đẩy thẳng phó dịch tới bên tường, thò tay vào lục soát ống tay áo. Tìm được chìa khóa xong, hắn tra vào ổ khóa, cửa vừa mở, hắn lập tức nhảy vào.
Hắn nhìn thấy Hương Nhã Tư đang nằm trên sàn sài phòng dơ bẩn, cuộn người lại, trong tay còn cầm cái nhẫn đen giống như đang hôn. Lâm Úc Hồng hổn hển khẽ gọi “Nhã Tư, ngươi khóc mệt nên ngủ rồi à?” Thấy Hương Nhã Tư không có phản ứng, Lâm Úc Hồng sợ run cả lên.
Lâm lão phu nhân bước vào sài phòng, dùng khẩu khí lạnh lùng để nói “Sáng sớm ta tới xem qua hắn đã sớm chết rồi, Úc Hồng, người đã chết, còn có thể thế nào nữa? Con mau đi hoàn thành hôn sự đi.”
Lâm Úc Hồng phát sinh tiếng kêu thảm thiết “Không! Không thể nào! Nhã Tư không thể nào tức giận ta mà đi được, dù là toàn bộ thế gian bỏ ta đi, Nhã Tư cũng nhất định sẽ ở lại bên ta.”
Hắn ôm Hương Nhã Tư, thân thể Hương Nhã Tư đã cứng đờ lạnh lẽo, chứng minh hắn đã chết lâu rồi, Lâm Úc Hồng phải chấp nhận sự thật. Hắn lấy tay che mặt, nước mắt không ngừng chảy qua kẽ ngón tay. Hắn khóc không thành tiếng, thế nhưng thần tình thương tâm gần chết của hắn cũng đủ để khiến kẻ khác lộ vẻ cảm động.
“Nhã Tư, xin lỗi! Úc ca ca không phải cố ý muốn đối xử với ngươi như thế, ta không có cách nào, thực sự không có cách nào, ta biết dù là ta phải đi làm khất cái ngươi cũng vẫn sẽ theo ta, vĩnh viết cũng không thay lòng đổi dạ. Thế nhưng ta có thể chịu khổ, thân thể của ngươi suy yếu như thế, ta sao có thể chịu được mà để ngươi khổ theo ta, sau đó nhìn ngươi bị người ta chà đạp, chế giễu? Ta có thể chấp nhận tất cả những người khác trong nhà làm nhục ta, thế nhưng ta không thể để ngươi bị một ai bắt nạt. Ta yêu ngươi, Nhã Tư, ta thực sự rất yêu ngươi, trái tim ta yêu ngươi suốt đời sẽ không thay đổi, mất ngươi, cuộc sống của ta chẳng còn gì.”
Lâm lão phu nhân cũng nghe không nổi nữa, hiếm khi bà nổi giận với Lâm Úc Hồng “Lâm Úc Hồng! Ta lệnh cho con hiện tại đi bái đường ngay, nếu con không đi, cả đời đừng mơ lấy được một xu nào của Lâm gia.”
Lâm Úc Hồng ôm chặt thi thể Hương Nhã Tư, liên tục hôn đôi môi băng lãnh, nước mắt nồng đậm ái ý rơi vào trên cái miệng không còn mở ra nữa của Hương Nhã Tư.
Hắn ôm thi thể Hương Nhã Tư đứng dậy, giọng tuy khàn, thế nhưng tràn ngập oán hận. Oán hận trong lòng hắn chẳng qua vẫn luôn bị đè nén, cũng không phải là không có.
“Bà không không chế được ta nữa đâu, trước đây bà đem Nhã Tư ra để uy hiếp ta, thế nhưng hiện tại Nhã Tư đã không còn, bà không thể khống chế được ta nữa. Tài sản, quyền thế của Lâm gia, vốn là ta muốn cho Nhã Tư một cuộc sống thật tốt mới đi tranh đoạt. Hiện giờ không có Nhã Tư, ta cần những thứ đó để làm gì? Nhã Tư đã chết, tất thảy chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
“Ngươi điên rồi! Ngươi vì cái tên Hương Nhã Tư thấp hèn này mà không thiết gì nữa sao?”
Lâm Úc Hồng căm giận nói “Nhã Tư chưa bao giờ thấp hèn cả, hắn là người cao quý nhất, thiện lương nhất, đáng yêu nhất mà ta biết, hắn cũng là người ta yêu nhất, bà có quyền thế như thế nào, cũng không thể thay đổi điểm này.”
Lâm lão phu nhân lửa giận công tâm, chưa từng có ai dám trái ý bà, càng không có ai dám ở trước mặt phản bác bà.
Lâm lão phu nhân chỉ ra cửa “Ngươi nếu dám bước ra khỏi đại môn Lâm gia, cả đời này ta sẽ không cho ngươi được sống tốt, ta phải khiến ngươi cầu sống không được muốn chết không xong! Lâm Úc Hồng, ta có thể có thể khiến ngươi thành công, cũng có thể hủy diệt ngươi.”
Lâm Úc Hồng tựa như không nghe thấy những lời này, chỉ cầm cái nhẫn đen trong tay Hương Nhã Tư không ngừng hôn, vừa nghĩ tới Hương Nhã Tư trước khi chết một mình cô đơn trong căn phòng chứa củi, hôn cái nhẫn này, nhất định cho rằng mình không yêu hắn, bởi vì thống khổ bi thương mà chết. Nghĩ như vậy, tim Lâm Úc Hồng như nứt thành hai mảnh, lệ rơi càng nhiều.
“Xin lỗi Nhã Tư, ta… ta…”
Giọng hắn càng lúc càng yếu, sau một khắc Lâm Úc Hồng bỗng nhiên ngả xuống đất, chết bất đắc kỳ tử như Hương Nhã Tư.
Lại chết thêm một người nữa! Hơn nữa, chính là Lâm Úc Hồng địa vị gần với Lâm lão phu nhân, Lâm Úc Hồng hôm nay là tân lang, hắn cũng chết cổ quái như thế.
Phó dịch sợ đến run rẩy, liền nghĩ gian sài phòng này âm khí bức người.
Lâm lão phu nhân đầu tiên là khiếp sợ, rồi lập tức cười nhạt “Đúng là cái đồ không biết điều, ngày hôm nay ngươi chết ở đây coi như là vận khí ngươi tốt, chứ nếu ngươi không chết thì càng có nhiều đau khổ chờ ngươi.”
Bà hạ lệnh “Khóa sài phòng lại, các ngươi yêu nhau như thế, thì cho các ngươi thành đôi tử uyên ương, chờ ta xử lý mọi việc xong sẽ hỏa thiêu cái đôi đồng mệnh này, sau đó đem tro cốt một đứa rải xuống Đông Hải, một đứa thì rải vào Tây Sơn, cho các ngươi dù chết cũng không thể cùng một chỗ. Đến lúc đó xem rốt cuộc là ta thắng hay là hai tên hỗn trướng các ngươi thắng? Muốn đối nghịch với ta, không có cửa đâu!”
Lâm lão phu nhân bước ra khỏi sài phòng, hiện giờ duy nhất phải xử lý chính là việc hôn nhân, bà không thể từ hôn đắc tội Trần gia, càng không buông tha kế hoạch đem nghiệp rượu của Lâm gia kết hợp với thủy đạo. Dù sao lâm gia chỉ dựa vào nghiệp rượu cũng không phồn vinh được bao lâu. Thế nhưng giờ Lâm Úc Hồng đã chết, nên làm thế nào mới ổn?
Tâm niệm khẽ động, Lâm Úc Hồng không thể kế thừa gia nghiệp Lâm gia là hắn không có phúc khí, bà đành phải chọn từ cái đám cháu không ra gì kia ra một đứa tiếp quản. Hiện giờ xem ra cũng chỉ có phòng thứ tư – Tước Nhiên coi như là có thể, tuy rằng trời sinh hắn tính âm hiểm háo sắc, thế nhưng coi như là có đầu óc nhất trong đám tử tôn, mặc dù tư chất kém Lâm Úc Hồng rất nhiều, thế nhưng việc đã tới nước này cũng không còn cách nào.
Dù sao, Trần tiểu thư căn bản chưa từng gặp Lâm Úc hồng, dù là gặp qua, cả buổi đều che khăn voan, cũng không biết ai cùng nàng bái đường, đợi tới buổi tối động phòng thì bảo Tước Nhiên thổi tắt nến. Sáng sớm hôm sau, gạo nấu thành cơm, Trần tiểu thư đành phải thôi, chẳng lẽ đến chồng mình cũng không thèm nhận, tự dưng lại để người ta gièm pha là mình bị chiếm tiện nghi?
Chủ ý đã có, Lâm lão phu nhân lạnh lùng nói “Gọi Tước Nhiên thiếu gia tới đây, nói ta có chuyện trọng yếu muốn nói.”
Phó dịch lĩnh mệnh đi làm.
***
Một đoàn nam tử, dáng vẻ nếu không phải thanh tân mỹ lệ, thì cũng là mỹ diễm liêu nhân, không mỹ diễm liêu nhân, thì cũng có thể nói là khả ái điềm mỹ, bằng không chính là linh khí bức người, mà cho dù không phải những từ miêu tả này, thì cũng là ngọc thụ lâm phong, diện mạo bất phàm.
Một đoàn mỹ nam tử như thế khiến người ta không mở nổi mắt, vừa đi vào Lâm gia liền làm cho mọi người ở đây trợn mắt, nhìn bọn họ chằm chằm.
Một thiếu niên rất lùn, dáng vẻ lanh lợi đáng yêu, thế nhưng hắn vừa thấy nam nhân bên cạnh hướng cô nương đứng bên kia cười cười, sắc mặt hắn liền trầm xuống, có thể nói là ác ngoan đáng sợ, hung hăng nhéo cánh tay nam nhân nọ.
“Họ Đàm kia, ai cho phép ngươi tùy tiện câu dẫn người khác, cẩn thận ta tung sâu ra chỉnh chết ngươi!”
Nam nhân thập phần anh tuấn tay cầm cây quạt, cười xảo quyệt “Ta chỉ là lễ phép cười đáp lại mà thôi, huống chi ta có mị lực cũng không phải là chứng minh mắt ngươi tinh tường hay sao? Linh, vả lại không phải ngươi cũng suốt ngày khoe khoang mình là người đẹp nhất thế gian sao, ta sao có thể không cần người đẹp nhất thế gian này, chọn dung tục chi phấn, ngươi nghĩ ta có thể ngốc như thế à?”
Cao Dật Linh hừ lạnh một tiếng “Coi như ngươi biết ăn nói.”
Cao Dật Linh không có vẻ băng lãnh nghiêm túc như nam nhân đội tóc bạc (=))cười quá), hắn lập tức đập bàn quát “Này, chúng ta đều là tới tìm Hương Nhã Tư, Hương Nhã Tư mau ra đây.”
Rồi lại vỗ trán kêu to “Không đúng! Tính thời gian thì Hương Nhã Tư chắc là chết rồi, vậy nên không thể gọi hắn ra, vậy gọi cái tên Lâm Úc Hồng ra cũng được, ây cũng không ổn, tên đó mà yêu Hương Nhã Tư thật chắc giờ cũng đã ngỏm theo, vậy nên không thể gọi ra. Nói chung, gọi chủ nhà ra đây, bổn đại gia có việc muốn hỏi, thi thể hai người bọn họ để đâu?”
Nếu không phải Cao Dật Linh bề ngoài khả ái như thế, ăn nói cũng thú vị, nhất cử nhất động đều khiến người ta trìu mến, bằng không hôm nay là ngày lành của Lâm Úc Hồng hắn đứng đây trù ẻo người ta như thế nhất định sẽ bị người ta khua gậy một trận đuổi ra.
“Lâm Úc Hồng cùng Trần tiểu thư đi động phòng rồi.” Có người nói ra tình huống hiện tại.
Người nọ vừa nói xong, Cao Dật Linh liền kêu lên oai oái “Sao lại thế? Đến Đàm Thiên Diễn cái tên hỗn đản không máu không nước mắt, lừa dối tình cảm này còn yêu ta, có thể thấy Thần tử phán rất chuẩn, sao có chuyện Lâm Úc Hồng lại đi thành thân với cô nương khác được, nhất định là có vấn đề.”
Đàm Thiên Diên đứng ở bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã, tự biết hắn đã từng lừa dối tình cảm của Cao Dật Linh, mấy lời ‘không máu không nước mắt’ kia sẽ bị Cao Dật Linh lảm nhảm cả đời, còn hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại. Bất quá có thể có được Cao Dật Linh khả ái như thế, thì dăm ba bữa nghe lải nhải một chút cũng rất đáng giá, thậm chí có lúc còn thi thú.
(Bộ anh thành M rồi hả ;_____; Tội quá đê!)
Nam nhân tóc trắng đi đầu là Miêu Cương Dược sư, ngữ điệu của hắn tràn đầy hàn ý “Hương Nhã Tư đã chết, Lâm Úc Hồng không thể nào cố tình thành thân, Nhã Tư cực kỳ tin tưởng rằng Lâm Úc Hồng sẽ yêu hắn.” Đầu vai bạch phát nam nhân khẽ động đậy, hắc điêu trên vai liền hạ xuống đất “Đi tìm Hương Nhã Tư đi.”
“Này này này…” Kêu vài tiếng, bên cạnh Miêu Cương Dược sư Tố Phi Ngôn nhảy ra một hắc y nam tử đẹp zai kỳ lạ.
(nầy nầy là ‘kỳ tuấn’ ta hêm có bịa nha ‘___’-)
Miêu Cương Dược sư bạch phát bạch y, hắn thì hắc phát hắc y, hai người hoàn toàn đối lập.
Hắc y nam tử nói có chút bất mãn “Cổ độc của ta là thiên hạ đệ nhất, sao không nhờ ta làm? Lúc nào cũng dùng cổ độc của ngươi, vừa hao thể lực vừa hại thân, như thế, buổi tối ngươi lại không có tâm trạng, ngươi có biết hay không ta như vậy sẽ chăn đơn gối chiếc lắm a?”
Nghe vậy, lông mày Tố Phi Ngôn nhướn lên, hắc y nam tử tuy rằng im miệng nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sủng nịch không thể tránh được, hắn bắn ra một cái, một chấm đen cấp tốc bò trên mặt đất, tốc độ cực nhanh, với nhãn lực của người thường căn bản là không nhìn thấy.
“Ta bảo Thi cổ đi tìm, nơi nào có thi thể sẽ tìm được, ừm, tìm được rồi, sài phòng ở hậu viện, theo ta đi!”
Cao Dật Linh lôi Đàm Thiên Diễn, kêu lên “Bọn họ đi bên kia, chúng ta đi phá đám động phòng, ta nghĩ bên trong nhất định có chuyện, há há, ta thích nhất là làm cho sự tình càng huyên náo càng tốt.” (XD)
Đám mỹ nam tử chia làm hai ngả, một đi hướng sài phòng, nửa còn lại đi hướng tân phòng.
Không bao lâu sau, ở trong tân phòng truyền đến tiếng hét chói tai, Trần gia tiểu thư quần áo bất chỉnh chạy lại, Lâm Tước Nhiên thiếu gia còn đuổi theo phía sau, chỉ dùng một cái khăn quấn nửa người dưới, có thể suy ra dáng vẻ lo lắng của hắn lúc trên giường.
Trần tiểu thư vừa khóc vừa kể lể.
“Cha, vừa nãy ác nhân này thổi tắt nến, định cùng con động phòng, con không thấy mặt nên tưởng là Úc Hồng công tử, suýt nữa thì bị hắn lừa. May mà có người xông vào đốt đèn, con mới biết hắn không phải Úc Hồng công tử, chậm chút nữa thì đời con xong rồi.”
Lâm gia lại dám làm bừa như vậy! Trần gia bọn họ ít nhất ở vận hà biên cũng là nhân vật có máu mặt, thế mà hiện tại con gái bọn họ bị sỉ nhục như vậy.
Trần lão gia lập tức chửi ầm lên “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lâm Úc Hồng đâu? Từ lúc nào tân lang lại biến thành tên tiểu tử này?”
Hiện trường loạn ầm ầm, tất cả mọi người tới xem đều xì xào, dám tráo tân lang, chủ hôn Lâm gia này rốt cuộc đang làm gì, rõ ràng là lừa đảo mà.
Lâm gia lão phu nhân mặc kệ những kẻ rảnh rỗi đó, bà hiện tại chỉ muốn trấn an Trần lão gia.
“Ông thông gia, Trần tiểu thử thành thân cùng Tước Nhiên không có gì sai cả!”
“Nói bậy! Tới cầu hôn là Lâm Úc Hồng nổi danh kia ta mới đáp ứng, bà mối cũng nói là Lâm Úc Hồng, lần trước ta tới bàn việc cũng là Lâm Úc Hồng gặp mặt bàn bạc. Hơn nữa ta đã gặp Lâm Úc Hồng, biết hắn tuấn tú lịch sự, làm việc mạch lạc, ta mới gả nữ nhi bảo bối cho hắn.”
Trần lão gia chỉ vào Lâm Tước Nhiên đang xấu mặt trước mọi người “Tước Nhiên cái gì? Bà nghĩ ta ở xa, không biết tiếng xấu của những người khác trong Lâm gia sao? Ngoại trừ Lâm Úc Hồng ra, những người khác trong Lâm gia tiếng ác rõ ràng, đấu kê đổ mã (cá cược đó mah), háo sắc đê tiện, những chuyện hạ lưu đã làm có kể cũng không hết, nữ nhi của ta không thể hủy trong tay người như thế.”
“Vừa rồi Lâm Úc Hồng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, cho nên mới…” Lâm lão phu nhân vội vã giải thích.
Trần lão gia rống lên “Nói như vậy, đúng là bà giấu diếm tin tức, gọi Lâm Tước Nhiên tới thế thân, bà làm như vậy rốt cuộc có rắp tâm gì?” Chuyện lớn như việc Lâm Úc Hồng chết bất đắc kỳ tử lại không thông báo cho bọn họ, còn vẫn tiến hành hôn nhân, thế chẳng phải là lừa đảo hay sao.
Trần lão gia ôm lấy nữ nhi đang khóc, mắng càng thêm lớn tiếng, tình cảnh hiện tại rất hỗn loạn, y hệt như hài kịch.
Cao Dật Linh còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vội vã ở bên châm ngòi thổi gió “Trần lão gia, ta vừa thấy tướng mạo ông đã biết là một người siêu có danh vọng, lại siêu có tiền đúng không?”
Hắn lại lập tức chạy tới bên cạnh Trần tiểu thư đưa khăn tay “Tỷ tỷ, đừng khóc nữa, may là chúng ta tới sớm, mới không để tỷ bị người xấu kia khi dễ. Tỷ tỷ đẹp như thế, có thể nào bị hủy trong tay người xấu như vậy! Tên xấu xa kia thật không biết thẹn, mặt lại như cóc nhái, dám mơ tưởng tới thiên kim tiểu thư mỹ lệ như tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng khóc nữa, khóc tiếp sẽ sưng mắt.”
Những lời người người thích nghe, huống chi lại từ trong miệng một nam hài khả ái như Cao Dật Linh, càng làm cho người ta tín phục. Hơn nữa hắn nói trầm bổng du dương, càng có vẻ như thực sự sùng bái vạn phần.
Trần lão gia nghe vậy, biết hắn là người xông vào tân phòng đúng lúc cứu trinh tiết của nữ nhi mình, đương nhiên thái độ cũng khác.
“Tiểu huynh đệ, đa tạ ngươi thấy việc nghĩa hăng hái làm, bằng không ta thật không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì. Ta là Trần gia tại thủy đạo, thường nhờ vào đường thủy vận chuyển hàng hóa, ra bắc vào nam cũng coi như có chút danh tiếng. Đại ân tình ngày hôm nay ta nhất định sẽ báo đáp.”
Cao Dật Linh vuốt mặt, chớp mắt khả ái “Oa! Trần lão gia, ta đã nghe qua danh tiếng của ông, nhị ca ta nói Trần lão gia đường thủy thích làm người khác vui, lần trước còn quyên hơn mười vạn lượng cứu trợ thiên tai, có thể nói là người thiện lương trong những người thiện lương, ngày hôm nay may mắn gặp được ta thực sự thấy rất vinh dự, xin cho ta bắt tay một cái.”
Sự đáng yêu của Cao Dật Linh đối với loại lão bá bá như Trần lão gia rất có sức ảnh hưởng.
Trần lão gia thấy Cao Dật Linh bắt tay mình còn đỏ mặt, vội vàng nói “Không dám không dám, xin hỏi huynh trưởng của ngươi là vị nào.”
“Nhị ca ta tên là Cao Dật Hiên, có lẽ cũng không nổi tiếng lắm đâu, e rằng ông chưa từng nghe qua.”
Đàm Thiên Diễn đứng cạnh nghe thấy liền muốn nôn, Cao Dật Linh này cũng thật là điêu quá đi! Làm gì có ai chưa từng nghe qua danh tiếng giàu số một của nhị ca Cao Dật Hiên nhà hắn.
Chỉ thấy tại chỗ truyền đến tiếng kinh hô, đến Trần lão gia cũng thay đổi sắc mặt.
“Là Cao Dật Hiên giàu nhất thế gian sao?”
“Cũng không thể coi là giàu nhất được, bất quá hắn nói nếu hắn là người giàu thứ nhì thế gian đại khái cũng không có người dám nói mình đứng thứ nhất.”
Cao Dật Linh mắc cỡ đỏ mặt, nói xong thập phần kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không khiến người ta thấy ghét.
Trần lão gia nhìn thấy mặt hắn đỏ ửng, tức thì bị mê hoặc tới đầu váng mắt hoa, bởi vì hắn thực sự quá khả ái “Cao thiếu gia, mời ngồi, nghìn vạn lần không thể đứng.”
Cao Dật Linh thản nhiên ngồi lên ghế trên, Lâm lão phu nhân càng lộ vẻ mặt kinh ngạc, vội vã nịnh bợ thiên đại quý nhân này, lập tức sai người dâng trà.
“Mau mau dâng trà.”
Cao Dật Linh đối với bà không thèm làm ra vẻ, hiển nhiên rất khinh thường người này.
“Không cần đâu! Trần lão gia, kỳ thực Lâm gia đánh tráo như vậy, có rắp tâm gì ông có biết không? Rõ ràng là muốn quỷ háo sắc này tắt đèn động phòng, đợi gạo nấu thành cơm xong, Trần tỷ tỷ tỉnh lại thì không còn kịp nữa, tỷ ấy đâu còn có thể lớn tiếng nói rằng mình lầm tướng công, bị người khác chiếm tiện nghi?”
“Chuyện này…”
Cao Dật Linh nói xong rất có sức thuyết phục, Trần lão gia hiển nhiên bây giờ mới lo lắng tới khả năng ác độc này.
Lâm gia tới đón dâu, ý tứ muốn sát nhập sự nghiệp kênh đào không cần nói cũng biết, nếu là nữ nhi của mình chịu thiệt, cũng chỉ có thể lên lầm thuyền kẻ trộm mà đi giúp Lâm gia, phải chăng là muốn bọn họ từ bỏ chính nữ nhi của mình? Vậy chẳng phải là để nữ nhi của mình sau này không có cuộc sống tử tế, cho nên ông chỉ có thể phải chịu thiệt mà trợ giúp cho Lâm gia?
“Nói bậy! Lâm Úc Hồng tự dưng chết bất đắc kỳ tử, ta vốn định báo cho Trần gia, chỉ là nàng mới vào cửa, tướng công chưa thành thân đã chết đột ngột, chuyện này nếu truyền ra chẳng phải tất cả sẽ nói Trần tiểu thư có mệnh khắc chồng hay sao? Đến lúc đó chúng ta thực sự từ hôn, Trần tiểu thư cũng không lấy được người tốt nữa, cho nên mới gọi Tước Nhiên tới thế thân. Đây đều là suy nghĩ cho Trần tiểu thư, ông thông gia, ông nghìn vạn lần không thể tin vào lời tiểu nhân.” Lâm lão phu nhân vội vã làm sáng tỏ.
Lâm lão phu nhân nói đâu vào đấy, nghe cũng có chút sức thuyết phục. Trần lão gia nghĩ tỉ mỉ, bà nói quả thực không sai, vậy rốt cuộc là lỗi của ai, ông lại không nói lên được.
Cao Dật Linh đối với mấy lời tiểu nhân giả dối này chỉ cười nhạt đáp lại “Bà vẫn nói Lâm Úc Hồng chết bất đắc kỳ tử, vậy thi thể rốt cuộc ở đâu, bà cũng không nói một cách rõ ràng. Hơn nữa, nguyên nhân hắn chết là gì, bà cũng chẳng giải thích tỉ mỉ. Một người bình thường, lẽ nào lại chết bất minh như vậy?”
Mấy lời này khiến mọi người đứng xem đều gật đầu, Lâm Úc Hồng vừa nãy còn ra chiêu đãi khách nhân, rõ ràng là sống tốt, hiện tại nói hắn chết đột ngột, chắc chắn có nguyên nhân kỳ quái. Hơn nữa chết cũng không thấy thi thể, sao biết được hắn có thết thật hay không?
Cao Dật Linh mồm miệng lanh lợi, trực tiếp nói vào trọng điểm “Dù là hắn thực sự chết bất đắc kỳ tử, chuyện này cũng là sự thực, vì sao không nói với Trần lão gia? Để Trần lão gia cùng Trần tỷ tỷ quyết định là có muốn cưới nữa hay không. Bà tùy tiện tìm một người Lâm gia ra thế thân, người này ra sao, có khi nào sẽ làm Trần tỷ tỷ lầm lỡ cả đời, bà cũng không nói, vậy chứng tỏ trong tâm có quỷ, chỉ tính toán làm sao sát nhập với Trần gia mà thôi.”
Đó vốn là suy nghĩ trong lòng Lâm lão phu nhân, nhưng sao có thể thừa nhận, bà lớn tiếng dọa “Ngươi nói đi nói lại vẫn là nói ta ác ý lừa dối Trần lão gia, công đạo ở tại nhân tâm, ta tự nhận không sai, đều suy nghĩ vì Trần tiểu thư. Nếu Trần tiểu thư nghĩ mình bị mang tiếng khắc chồng cũng không sao thì ta đây cũng không quan tâm chuyện các ngươi lập tức từ hôn, ta đây không tin loại danh tiếng này truyền ra mà ngươi còn gả được cho hôn phu tốt!”
Bà nói thật ác độc, cũng là sự thực.
Trần tiểu thư nghe tới đó khóc càng thương tâm, đến Trần lão gia cũng không biết làm sao cho phải. Nếu không gả nàng cho Lâm Tước Nhiên, vạn nhất sau này phải lấy người còn tệ hơn Lâm Tước Nhiên thì chẳng phải là lỗi của ông, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có chủ ý gì.
Cao Dật Linh giận tím mặt, lão bà ghê tởm này vừa giả dối vừa xấu xa, là lão thái bà thối, xấu bụng nhất, có tâm cơ nhất hắn từng gặp. Bà rõ ràng rắp tâm hại người nhưng giờ lại không chịu nhận.
Hơn nữa, không chỉ không nhận, trái lại còn uy hiếp Trần gia tiểu thư, ám chỉ một cách rõ ràng nếu nàng không gả vào Lâm gia, sau này sẽ mang tiếng khắc chồng, cả đời cũng không tìm được người tốt, muốn khiến Trần gia trong lúc sợ hãi mềm yếu, chỉ có thể đáp ứng việc hôn nhân này.
Cao Dật Linh nổi giận thật, lão bà này căn bản là khi dễ người thiện lương.
“Thực sự là buồn cười! Ta lớn như vậy, cũng từng gặp không ít người xấu, nhưng tệ hại, âm hiểm như bà, chính là lần đầu gặp phải.”