Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm nay, anh ấy đứng dưới ánh trăng, hát cho tôi nghe một bài hát.
Anh ấy thật sự là một người từ đầu đến cuối vẫn luôn nói lời giữ lời.
Thích anh ấy gần một năm, có lẽ tôi thật sự nên thành thật đối diện với nội tâm của chính mình.
Nếu đã hết thuốc cứu chữa, vậy thì không cần cứu nữa.
—— Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trên con đường không ngớt người qua lại, Nhan Quyện mặc một chiếc áo T-shirt trắng, xuyên qua đám người đi đến bên cô, tựa như lần đầu tiên gặp mặt.
"Đợi sốt ruột rồi?"
Anh dừng lại cách cô vài bước, dừng một chút, lại giải thích một câu: "Vừa rồi ở nhà cùng mẹ làm bánh quy, nên đến muộn."
"Không sao không sao, tớ cũng vừa xuống tới, đợi không bao lâu hết." Vu Miểu Miểu nhanh chóng xua xua tay, cúi thấp đầu, vẫn không khống chế được ý cười bên khóe môi, nhanh nhẹn cất bước bên cạnh anh.
Hai người cùng nhau bước vào cổng KTV, một trước một sau vào trong thang máy.
Đại khái vào giờ này, cuộc sống về đêm của thành phố mới chỉ bắt đầu, cho nên lúc này người trong thang máy rất đông, chật chội vô cùng, giữa người với người gần như là ngực lưng dán vào nhau.
Vóc người Vu Miểu Miểu trong đám nữ sinh cũng không tính là thấp, nhưng lúc này đây chìm trong một đám phụ nữ đi giày cao gót, trong tầm mắt hoàn toàn là những tấm lưng phụ nữ ăn mặc hở hang.
Không gian chật hẹp, cô bị ép vào một góc nhỏ, hít thở có chút khó khăn.
Có một cánh tay đưa ra, nắm lấy cổ tay cô.
Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, mang theo chút lực đạo, dễ dàng kéo cô ra khỏi góc tường.
Tầm mắt mơ hồ thành một mảnh, đợi đến lúc bình tĩnh lại, tầm nhìn trước mắt đã trở nên thông thoáng, Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, thấy trước mặt mình là một màu trắng tinh khiết.
Tò mò ngước đầu nhìn lên, lại nhìn thấy cơ thể Nhan Quyện chắn trước người cô, đường cong tựa như một cái ôm.
Đôi mắt anh đen trắng cuồn cuộn, như mặt biển đầy sóng.
Trong đầu vang lên ong ong, Vu Miểu Miểu mặt đỏ dữ dội, chỉ có thể trốn tránh cúi đầu xuống.
Gần như là trong giây tiếp theo, một tiếng "đing đong" nhắc nhở bọn họ thang máy đã đến tầng sáu.
Nhan Quyện không nói chuyện, rất tự nhiên đưa tay ra kéo cô, chen qua đám đông chật chội đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi thang máy, anh lịch sự thả tay ra, Vu Miểu Miểu không chút tiền đồ phát hiện, sau khi anh thả tay ra, nhịp tim cô ngược lại bình tĩnh đi không ít.
"Phòng bao kế cuối bên trái là đến rồi."
Cô nhỏ giọng chỉ đường, cật lực che giấu nội tâm đang hoảng loạn.
Nhan Quyện gật đầu, đi chậm lại thản nhiên theo sau cô.
Đi đến cửa phòng bao 610, Vu Miểu Miểu vừa định đẩy cửa, Nhan Quyện phía sau nhẹ nhàng dựa gần lại một chút, trước mặt cô đưa tay ra giành đẩy cửa.
Một tay anh đặt lên cánh cửa phòng bao, Vu Miểu Miểu cố gắng kiềm lại xúc động muốn xoay người lại nhìn anh, bước chân có chút cứng nhắc đi vào trong.
Anh là một người rất biết cách chăm sóc con gái.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo không rõ, không ai chú ý đến động tĩnh hai người bước vào.
Trong thời gian cô đi khỏi, rõ ràng đám bạn trong lớp đều quẩy đến điên rồi, lúc này tốp năm tốp ba tụm lại, tốp thì chơi trò chơi, tốp thì nói chuyện phiếm, có vài người ôm micro, la hét đến quỷ khóc sói gào.
Tầm mắt Vu Miểu Miểu ngẫu nhiên đảo quanh một vòng, phát hiện Lâm Tĩnh Thâm và Tiêu Lộ hình như đi rồi.
Chắc là quay về ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ rồi.
Người đầu tiên chú ý đến Nhan Quyện là Triệu Dật Nhiên lúc này cả mặt đã đỏ bừng.
Cậu ngồi trong đám người, hình như đang chơi trò chơi gì đó, nhìn thấy Nhan Quyện, mắt lập tức sáng lên, không nói một lời đứng lên kéo cậu: "Aiya, cậu rốt cuộc cũng đến rồi, vừa hay, chúng tớ đang chơi trò "lời thật lòng - đại mạo hiểm"* nè."
*Bên mình hay gọi là Truth or dare á.
Nói xong, nhìn thấy Vu Miểu Miểu đứng một bên, lại nhiệt tình mời cô: "Vu Miểu Miểu cũng cùng chơi đi, nhiều người chơi mới vui."
Lúc Vu Miểu Miểu bị nửa ép buộc ngồi vào trong vòng tròn người, nhìn thấy Kiều Sênh bên cạnh, thực sự là vô cùng bối rối.
"Các cậu chơi bao lâu rồi?" cô nhỏ giọng hỏi.
Kiều Sênh đang nắm tóc nghĩ nghĩ: "Cũng không lâu lắm, các cậu đến vừa đúng lúc."
Im lặng trong giây lát, cô lại không yên tâm mà hỏi: "Sẽ không có loại vấn đề đặc biệt riêng tư đâu đúng không?"
Kiều Sênh liếc qua cô, vô cùng ghét bỏ mà trả lời: "Cho dù có thì cậu từ nhỏ đến lớn chuyện tình cảm như trang giấy trắng, có gì mà phải lo lắng chứ."
Không biết nên trả lời gì, Vu Miểu Miểu đành phải ngoan ngoãn im lặng.
Trò chơi bắt đầu, cô ngây người không có mục đích, chai bia đang quay nhanh trên bàn tròn từ từ dừng lại, sau đó, thật tình cờ, chỉ đúng vào cô.
Vu Miểu Miểu trong lòng lộp bộp một chút, rất nhanh liền nghe thấy tiếng cười bạo phát từ đám đông.
Cô mới vừa ngồi xuống, đây cũng quá là xui xẻo rồi.
Triệu Dật Nhiên cầm đến một xấp thẻ trong tay, vô cùng cao hứng hỏi cô: "Cậu chọn lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"
Cô do dự một lúc: "Lời thật lòng đi."
Triệu Dật Nhiên động tác nhanh nhẹn bày ra trước mặt cô mười mấy tấm thẻ, một bộ xem trò vui: "Nào nào nào, rút một tấm, sau đó trả lời câu hỏi trên đó."
Ngẫu nhiên rút một tấm, cô còn chưa kịp nhìn xem nội dung bên trên đó, đã bị Triệu Dật Nhiên nhanh tay lẹ mắt giật lấy, lớn giọng đọc lên: " Xin hỏi bạn có người mình thích không? Hiện có đang ở đây hay không?"
Vu Miểu Miểu một khắc ngây người.
Các bạn học xung quanh bắt đầu la hét điên cuồng, chỉ có mỗi Kiều Sênh trông có vẻ nhàm chán: "Đây là câu hỏi gì mà chán quá vậy, chẳng cần hỏi Vu Miểu Miểu, hỏi tớ là được rồi."
"Mau chóng trả lời, người nói dối sẽ cô độc đến già." Triệu Dật Nhiên lên tiếng thúc giục.
Cô độc đến già?
Vu Miểu Miểu không biết phải làm sao: "... không cần độc ác đến vậy chứ."
Nhan Quyện lúc này đây đang ngồi đối diện cô.
Nhưng nếu cô có dũng khí nói ra lời thật lòng, cũng không đến mức phải khổ sở vật lộn đến bây giờ.
Đưa tay sờ sờ đầu, lại có chút không tự nhiên cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, cô trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn lên tiếng trả lời: "Có người thích."
Câu trả lời như vậy chắc cũng rất bình thường đi, dù gì ở lứa tuổi này, bên cạnh tuyệt đại đa số bạn học đều có người mình thích, cho nên đáp án của cô cũng không lấy gì làm lạ cả.
Bạn học ngồi vây xung quanh rất phối hợp phát ra tiếng xuýt xoa, chỉ có Kiều Sênh là khinh ngạc mở to mắt, trên mặt rõ ràng viết: "Cậu phản bội tớ."
Có điều, Triệu Dật Nhiên không định bỏ qua cho cô như thế.
Cậu ta hắng giọng, đề cao âm lượng nói: "Mọi người yên tĩnh chút, nửa câu sau mới là trọng điểm – người mà cậu thích đó, hiện tại có ở đây không?"
Trong ánh sáng mờ ảo, Vu Miểu Miểu qua loa đánh giá một phen, trong đám người bạn học nam khoảng bảy tám người, nhưng phần lớn người ở đây bình thường cô đều không có nói chuyện qua, những người duy nhất quen thuộc là Nhan Quyện và Triệu Dật Nhiên.
Các bạn học mới rồi còn nháo thành một đoàn tất cả đều yên tĩnh lại, mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi có thể nghe được chuyện bát quái gì từ miệng cô.
Quên đi, cô độc đến già thì cô độc đến già vậy.
Vu Miểu Miểu cắn răng, mở miệng, giả bộ nghiêm túc nói: "Cậu ấy...."
Còn lại ba chữ " không ở đây" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị một giọng nói thanh lãnh cắt ngang.
"Trong quy tắc có nói, một lần chỉ cần trả lời một câu hỏi thì phải."
Giọng nói trong trẻo như nước của thiếu niên hòa vào tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong phòng, nhưng lại rơi vào tai cô vô cùng rõ ràng.
Triệu Dật Nhiên hơi sửng sốt, sờ sờ đầu nói: "Tuy là quy định nói như vậy, nhưng mà...."
"Cho nên, câu hỏi thứ hai, cậu ấy có thể không trả lời."
Giọng nói của Nhan Quyện rất nhẹ, có vẻ như "cách ngạn quan hỏa"*, nhưng đích thực là đang giúp cô giải vây.
*Cách ngạn quan hỏa" (隔岸观火): tạm hiểu là "Đứng cách bờ, nhìn lửa cháy"ý nói bàng quan, cháy nhà hàng xóm bình chân như vại.
Sau cùng, Vu Miểu Miểu thành công thoát được một lần.
Trái tim ruốt cuộc được nén lại trong lồng ngực, nhưng cô chuyển tâm suy ngẫm, đột nhiên, hơi lo sợ Nhan Quyện sẽ hiểu lầm câu đó của cô.
Câu cô nói cô có người mình thích.
Lén ngước mắt nhìn anh, lại nhìn thấy trong đám người nhốn nháo, một mình anh an tĩnh ngồi trong góc nhỏ, cúi đầu lười biếng nghịch điện thoại, bộ dáng dường như không quan tâm đến những thứ xung quanh.
Cô cảm thấy, có lẽ là tự mình đa tình rồi.
Khi kim giờ chỉ đến mười giờ, mọi người chơi đủ rồi, quàng vai bá cổ hi hi ha ha định về nhà.
Lúc đi ra cửa KTV, Vu Miểu Miểu nhận được điện thoại giục về nhà của mẹ.
Cô ở trong điện thoại "nghĩa chính ngôn từ " đảm bảo mình sẽ về đến nhà trong vòng nửa tiếng, còn đáp ứng trên đường về sẽ mang cho bà một cốc trà sữa đậu đỏ, giọng điệu của đối phương lúc này mới dịu dàng đi một chút.
Đợi đến khi cúp điện thoại, bạn học xung quanh đã không còn mấy người.
Quay đầu lại, nhìn cách đó không xa, Triệu Dật Nhiên và Kiều Sênh đang nói gì đó, vẻ mặt của Kiều Sênh lúc này lại rất bình tĩnh, lâu lâu còn đối với cậu ta cười một cái.
Cảm thấy Kiều Sênh như vậy có hơi đáng sợ, Vu Miểu Miểu thu hồi tầm mắt, lại nhìn đến bên đường, Nhan Quyện đứng dưới bóng đèn xanh đang đi đến.
Dáng đi của anh luôn rất ưa nhìn, có nhìn đến bao nhiêu lần cũng không thấy nhàm chán.
Cho đến khi đi đến bên cạnh cô, Nhan Quyện dừng bước, nhẹ giọng hỏi: "Về nhà chứ?"
Đúng rồi ha, nhà cô và Nhan Quyện thuận đường.
Vu Miểu Miểu thậm chí còn cảm tạ ba mẹ cô lúc đó đã quyết định mua nhà ở trong tiểu khu này.
Con tim không chịu khống chế đập loạn lên, cô cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình, gật đầu tắp lự.
Trạm xe buýt cách KTV này hai con phố, nếu đi bộ chỉ mất chưa đến mười phút.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, xung quanh vắng lặng, ánh đèn neon trên bảng hiệu cửa hàng hai bên đường chập chờn mờ ảo, ánh sáng và bóng tối phản chiếu góc cạnh trên gương mặt anh, vừa thanh lãnh lại vừa tối tăm.
Như một đóa hoa mọc bên mép vực sâu, không để tâm có ai đó đi ngang qua hay không, vẫn cứ kiêu hãnh nở rộ.
Cô thật may mắn, may mắn giữa biển người mênh mông, đi ngang qua lúc anh nở rộ.
Hai người cứ đi bên cạnh nhau như vậy một lúc lâu, không ai lên tiếng trước.
Sau khi rẽ vào con phố thứ hai, hoàn cảnh xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào hơn chút.
Vu Miểu Miểu mơ hồ nghe thấy giọng ai đó đang hát, lại gần vài bước, dựa vào ánh đèn vàng mờ ảo, nhìn thấy phía trước cách đó không xa, có một người ca sĩ đương phố đứng bên vệ đường, tay ôm cây đàn, đang cất tiếng hát.
Giọng anh ta trầm trầm, lúc này đang ngâm nga một bài hát lạ, như đang kể một câu chuyện bình bình đạm đạm.
Đêm về khuya, trên đường phố trở nên vắng vẻ, bên đường thực ra không có mấy người khán giả, nhưng anh một mình hát đến vô cùng thoải mái.
Khi đi đến bên cạnh người ca sĩ đường phố đó, dưới bầu trời đêm yên tĩnh, Nhan Quyện bỗng đột nhiên dừng bước.
"Đợi tôi một chút."
Anh bỏ lại câu này, bước nhanh đến chỗ người đàn ông đang ôm cây đàn trầm giọng hát.
Mặc dù không hiểu rõ ý đồ của anh, Vu Miểu Miểu vẫn dừng bước, ngoan ngoãn đứng yên chỗ cũ đợi anh.
Ở không xa phía sau giá đỡ micro, hai người họ đang thì thầm gì đó.
Sau đó, ca sĩ đường phố đó nở một nụ cười nhàn nhạt, tháo cây đàn đang ôm trên người, đưa vào tay Nhan Quyện.
Vu Miểu Miểu trợn tròn mắt ngạc nhiên, lại nhìn thấy Nhan Quyện đi đến sau giá đỡ micro, còn điều chỉnh độ cao micro.
Trên con đường trống vắng, thiếu niên thân hình cao lớn ôm cây đàn trong tay, cúi đầu, biếng nhác thử âm điệu.
Dưới bầu trời đêm rộng lớn, đồng tử của anh tựa những vì sao, lưu luyến màn đêm.
"Trước đây đã hứa sẽ hát cho cậu nghe một bài, sau này cũng không còn nhiều cơ hội nữa."
Anh cất tiếng, một câu nói, đã bức cô phải rơi nước mắt.
Những ngày này Vu Miểu Miểu vẫn một mực luôn tự lừa dối mình, cuối cùng bị bắt phải đối mặt với hiện thực.
Đối mặt với hai năm đằng đẵng kế tiếp, hiện thực không còn có thể cùng anh sớm chiều đối mặt.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, người ca sĩ đường phố đó đi qua, đứng bên cạnh cô.
Người đàn ông đối với cô cười cười, trong nụ cười mang theo chút thăng trầm, giọng trầm như cát: "Trong giàn âm thanh của tôi không có mấy bài hát lưu hành, đa số đều là những bài hát dân ca, duy có bài hát này là cậu ấy có thể hát, em nghe tạm nhé."
Không biết phải đáp lại gì, Vu Miểu Miểu chỉ đành đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Người đàn ông không nói nữa, nheo nheo mắt, tầm mắt như thể xuyên qua cô, trôi đến một nơi rất xa.
Mà đằng sau giá đỡ mic, ngón tay trắng ngần của Nhan Quyện phủ lên trên dây đàn, gần như là cùng lúc, dàn nhạc vang lên tiếng nhạc đêm êm tai.
Thế giới của Vu Miểu Miểu đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên lặng đến mức chỉ còn sót lại chàng trai đang ngồi ôm đàn phía trước.
"Hãy để anh nhìn em một lần, từ Nam đến Bắc"
Chất giọng của anh vốn dĩ đã trong trẻo, giờ phút này hòa lẫn giữa ánh trăng, giống như cơn gió đầu xuân, vừa trong trẻo lại lạnh lùng.
Những hồi ức năm đầu tiên cấp ba liên quan đến anh, lúc này đây âm thầm ùa về.
"Tôi biết, những ngày hè ấy tựa như thanh xuân không thể quay lại, thay vào đó là những mộng tưởng, cũng chỉ có thể cố gắng thực hiện..."
Trong thế giới của mình cô như hồi tưởng về đêm nay, từ đó trở đi chìm trong giấc mộng dài hiu quạnh.
Vu Miểu Miểu chưa từng nghe qua bài hát này, nhưng không biết tại sao, quầng mắt càng ngày càng đỏ, đến cuối cùng, những giọt nước mắt bối rối tán loạn rơi xuống.
Cô đoán không rõ, trong lòng Nhan Quyện, rốt cuộc cô nằm ở vị trí nào?
Bạn học cùng lớp? Bạn bè? Hay là....
Hoặc là không có hoặc là.
Cúi đầu xuống, sợ bị Nhan Quyện nhìn thấy, cô vội vàng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, vô thức khịt khịt mũi.
Người đàn ông bên cạnh nhìn cô, mỉm cười đầy thấu hiểu.
Dưới tinh hà xán lạn, Nhan Quyện đứng thẳng tắp, khẽ cụp mắt xuống, anh thản nhiên chơi đùa với những dây đàn, mi mắt vắng lặng.
Ánh đèn đường soi sáng kéo dài bóng anh, vừa lạnh lẽo lại cô đơn.
Anh vẫn luôn cô đơn như vây.
Anh thực sự không hạnh phúc.
Tiếng nhạc đệm ngày càng hạ thấp, những gì còn lại là âm thanh đạm đạm của cây đàn ghita phát ra từ đầu ngón tay anh.
Dưới màn đêm ấm áp, anh ngước nhìn cô nhẹ giọng hát hết câu cuối cùng:
"Tôi biết, trên thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều điều hối tiếc.
Cho nên, chào em, hẹn gặp lại."