Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thầy nói rồi thu dọn đồ nghề ra về. Khao Miêu cảm tạ rồi cũng mải lo cho thằng Bờm mà quên mất câu sau thầy dặn.
“Vương gia về à?”
Ngoài cổng có tiếng nhao nhao ầm ĩ, đám người hầu nói: “Chắc lại có người đến chào hỏi tặng quà cáp vương gia nhà mình.”
Vương gia lập công lớn trở về, thu hút bao người đến cửa nịnh nọt làm thân. Nhưng ngài dặn không tiếp ai, không nhận quà, người hầu cứ thế mà làm, đi ra đuổi khéo khách. Đuổi hết người này về lại có người kia tới, mãi đến trời tối mới thấy vương gia về. Vừa về đến nơi, chưa kịp nghỉ ngơi uống miếng nước, đã vội vã qua phòng thằng Bờm thăm nó.
“Vương gia đã về ạ.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bán Yêu Và Bán Sơn
2. Tùy Tùng
3. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
4. Anh Rung Động Được Không?
=====================================
Khao Miêu hành lễ chào, vương gia hiếm khi bỏ qua cô mà lại hỏi thăm thằng Bờm trước: “Thằng bé sao rồi?”
“Dạ không sao, nó ngủ một giấc dậy là sẽ đỡ thôi. Ngài đã ăn tối chưa?”
Vương gia định nói “Tôi không cần ăn!”, thì Khao Miêu đã nhanh chóng nói: “Tôi chưa ăn gì.”
Thế là lời qua miệng ngài nói lại thành: “Tôi cũng chưa ăn. Cô ăn cùng tôi đi.”
Bình thường Khao Miêu hễ thấy vương gia là sợ, không dám nhìn thẳng mặt, không dám đứng quá gần, thế mà hôm nay lại dám ngồi ăn cơm cùng một mâm. Cô giới thiệu từng món, phân tán sự chú ý của vương gia rồi bất ngờ nói:
“Chờ cái chân này khỏi, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ báo đáp vương gia.”
“Tôi đã nói cô không cần phải làm gì mà.” - Vương gia nhìn cái chân của Khao Miêu, nhíu mày nói.
“Vậy sao được? Chẳng lẽ ngài nuôi không tôi, hay là ngài có ý đồ gì?”
Nghe câu này vương gia nhất thời nín thinh không nói được gì, Khao Miêu được thế lại nói tiếp: “Cái chân này trước giờ rất khoẻ mạnh, chưa từng bị thương bao giờ. Chắc chắn sẽ nhanh khỏi thôi.”
Vừa nói vừa đứng dậy làm bộ chạy nhảy tung tăng. Vương gia lập tức túm cô lại, nghiêm mặt nói: “Trước đây cô từng bị đá đổ kẹt chân suýt thì gãy xương, cô còn không biết sợ à?”
Một bầu không khí yên ắng bao trùm, Khao Miêu lúc này mới cười cười nói:
“Phải ha, đúng là tôi từng bị đá đổ kẹt chân, may có cậu nhắc tôi mới nhớ đấy. Lần đó không nhờ cậu cứu kịp chắc chân tôi què luôn rồi. Có phải không, cậu cả?”
Hai tiếng “cậu cả” vừa vang lên, cánh tay đang túm lấy cô lập tức cứng ngắc. Thấy cậu im như phỗng, cô tức giận ngồi phịch xuống, giơ tay muốn giật phăng cái mặt nạ trên mặt cậu ra:
“Tại sao cậu trở về mà lại giấu tôi? Giấu tôi vui thế à, A Phủ? Cậu có biết mẹ con tôi mong cậu thế nào không? Nam Viễn Vương? Với thân phận Nam Viễn Vương này, có bao nhiêu cô tiểu thư xinh đẹp đang xếp hàng để cậu lựa làm vợ chứ gì?”
Người đàn ông giữ chặt cái mặt nạ, chỉ biết yếu ớt đáp: “Nhẹ tay thôi mà, đau.”
Bây giờ cậu đã có thân xác nên bị đánh cũng cảm nhận được cái đau. Cô đúng khôn ngoan, biết cậu lo cho cô nên cố tình nhảy tưng tưng trước mặt cậu, khiến cậu tự lộ ra mình là A Phủ.
“Nhẹ cái tay thôi, thân xác này tôi mượn của người ta, em cào rách mặt người ta tôi biết đền làm sao.”
Nghe là biết đằng sau câu chuyện có ẩn tình, cô ấm ức lắm nhưng vẫn phải nhẹ tay, sợ đánh thức thằng Bờm đang ngủ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có sao không? Tại sao phải mượn thân xác của Nam Viễn Vương? Không lẽ Nam Viễn Vương đã…”
“Phải, cậu ấy đã tử trận rồi…”
Ngày đó quân địch hung bạo chém gi.ết, mẹ con cô được A Phủ nhờ đưa về kinh chạy trốn bảo toàn mạng sống. A Phủ làm thần rừng ở đó, cậu nhiều lần giúp quân và dân che mắt giặc, dẫn dụ chúng đi lạc đường, rơi vào bẫy… Quân ta được tăng cường lực lượng, người cầm cánh quân này là Nam Viễn Vương. Nhưng ngài ấy không may tử trận, lúc hấp hối đã đồng ý để A Phủ nhập vào thân xác này thay mình đánh tiếp.
A Phủ kể xong, thấy hốc mắt Khao Miêu ửng đỏ. Cô run rẩy gỡ cái mặt nạ ra, một nửa khuôn mặt sần sùi đỏ hỏn như một đống thịt nát. Tuy đã thành sẹo nhưng chắc chắn khi trái gió trở trời sẽ có di chứng đau nhức, A Phủ đang ở trong thân xác này, nỗi đau đớn đó cậu phải chịu.
“Ngoài vết trên mặt này ra, trên người cậu còn chỗ nào bị thương không?”
Cô bảo cậu cởi áo để cô kiểm tra, A Phủ lại trơ mặt ra nói: “Ở đây có trẻ con, ngại ch.ết! Muốn cởi áo nhau thì về phòng mình, bên đó giường to hơn nằm thoải mái hơn.”
“Cậu đúng là đánh rơi liêm sỉ!”
Khao Miêu nóng mặt mắng, câu này ở hiện đại nghe thấy bình thường nhưng với A Phủ thì nghe thấy rất thú vị: “Đánh rơi liêm sỉ là gì? À ý là không có liêm sỉ hả?”
Rồi cậu bật cười lớn, làm thằng Bờm đang nằm ngủ hơi cựa mình ngọ nguậy. Khao Miêu trừng mắt nhìn A Phủ, muốn qua dỗ thằng bé thì bị một cánh tay rắn chắc giữ lại:
“Kệ nó, cũng hai tuổi đầu rồi, đừng có suốt ngày bám lấy mẹ như thế.”
Khao Miêu cạn lời, đứa bé hai tuổi bám mẹ thì làm sao? Cô cảm thấy sau chuyến này A Phủ thay đổi rất nhiều, nhưng nhất thời chưa nhận ra là thay đổi cụ thể chỗ nào.