Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đồ vô dụng! Một con ranh chui từ rừng rú ra như nó mà mày phải sợ cái gì!"
Bà lớn tức giận ném cái thìa vào đầu con hầu, nó đau ứa nước mắt nhưng vẫn phải bình tĩnh nhặt lên, đi đổi một cái thìa khác dâng lên cho bà ăn canh tiếp. Nhìn bà cắn nhai sần sật rồi nuốt, nó cố nhịn không để bản thân mình nôn oẹ.
Đó chính là canh thai nhi, được chế biến từ bào thai của người hoặc khỉ nấu cùng dược liệu quý giá. Bà lớn dùng món này mỗi tháng vài lần, kết hợp với cao bôi ngoài da và nhiều loại thuốc dưỡng nhan khác, mới có được vẻ ngoài tươi trẻ như gái mười tám đôi mươi này...
Bà lớn thản nhiên ăn hết bát canh, trên mặt không có chút gì ghê sợ, ngược lại biểu cảm còn rất thưởng thức:
"Con ranh con Khao Miêu này, không giữ lại trên đời được."
"Mợ đi đâu để em tìm hết hồn à!"
Con Đậu thấy Khao Miêu trở về, còn có người của nhà bếp kính cẩn bưng đồ ăn theo sau, nó ngượng nghịu tự đánh mình hai cái vào má:
"Đều tại em không làm tốt bổn phận, mợ đâu cần phải tự mình đi lấy đồ ăn chứ, mấy việc này phải để em làm!"
Rồi nó chỉ vào đám người hầu xếp hàng đứng đó: "Các người không thấy gì à? Còn không mau chào mợ cả!"
Đám người hầu mở miệng chào, người nói trước người nói sau, có người kính cẩn nhưng cũng có người uể oải chào cho có, tóm lại là rất lộn xộn. Khao Miêu nhìn lướt qua một lượt, ung dung nói:
"Tốt, thưởng cho mỗi người một nén bạc đi."
Con Đậu cả kinh hết hồn: "Mợ, sao phải thưởng nhiều thế?"
Rồi nó cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Tiền tiêu vặt hàng tháng bà lớn phát cho đã ít rồi, mợ lại không có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, tiền đâu mà cho nhiều thế."
Khao Miêu bật cười, dí vào tay con Đậu một túi tiền nặng trịch: "Em khinh thường cậu em quá rồi đấy."
Con Đậu nghẹn lời, nó biết cậu cả nó có nhiều tiền, nhưng tiền đó để đâu, trong Hà phủ này đố ai mà biết. Mợ cả vừa mới vào cửa cậu đã giao hết tiền cho mợ giữ rồi, phục mợ thật đấy.
Nó phát cho mỗi người một nén bạc, Khao Miêu nhìn một lượt nói dõng dạc: "Riêng con Đậu thưởng ba nén bạc, mà bất cứ ai tận tâm tận sức với ta, đều sẽ có ngày được giống như con Đậu."
Đến bà lớn còn chưa thưởng hào phóng như thế bao giờ, đám người hầu vội tạ ơn, không ít người bắt đầu đảo mắt suy nghĩ. Khao Miêu quan sát tất cả không trừ người nào, những người này hầu hết đều là tai mắt của bà lớn cài vào, trước hết cô ra tay hào phóng hơn bà lớn để bọn họ tự lung lay cân nhắc thiệt hơn, con người ai mà chẳng nghiêng về phía có lợi cho mình. Sau này tìm cớ đuổi đi, thay vào bằng người cô tự sắp xếp, sẽ yên tâm dùng người hơn.
"Em ngồi xuống ăn cùng đi."
Khao Miêu nhìn con Đậu nói, nó cảm động lắm nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy: "Sao vậy được, mợ là chủ em là tớ mà."
Dứt lời, con Đậu cảm thấy một bên vai mình nặng trịch như cả ngàn cân ghì xuống, nó mướt mồ hôi nhận ra cậu cả đã về, đang phạt nó vì dám cản trở giây phút riêng tư của cậu mợ:
"Ôi, em đi liền đây, cậu tha em ạ..."
Sức mạnh ngàn cân đè chặt trên vai biến mất, con Đậu thở phào vội chạy biến đi phân phó công việc cho người hầu. Khao Miêu nhìn thân ảnh mờ ảo của A Phủ từ từ hiện ra, hơi ngại ngùng nói: "Cậu ngồi xuống ăn cùng đi."
Dứt lời cô mới nhận ra, cậu là ma thì ăn làm sao?
"Tôi không ăn mấy thứ này, tôi ăn cái khác."
"Cậu ăn cái gì?"
A Phủ nhướng đôi mày kiếm không nói gì, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào Khao Miêu thay cho câu trả lời. Cô ngơ ngác một lúc rồi mới hiểu ra, mặt nóng bừng: "Tôi... tôi ăn đây, đói quá đi mất!"
A Phủ bật cười, không trêu Khao Miêu nữa, chỉ yên lặng chăm chú nhìn cô ăn. Mới ăn được hai đũa đã có tiếng người bên ngoài vọng vào: "Bẩm mợ cả, bà cho gọi mợ, nói mợ qua viện cậu hai ngay lập tức!"
Là tiếng của con hầu bên bà lớn, trời đánh tránh miếng ăn, còn bà lớn biết thừa cô đang ăn nhưng vẫn không nể nang gì mà gọi cô đi. Khao Miêu không đi ra mà chỉ ngồi đó nói vọng ra ngoài: "Có chuyện gì?"
Con hầu sợ vợ chồng A Phủ nên nào dám đi vào trong, chỉ đứng đó run rẩy nói: "Chuyện liên quan đến cậu hai, tóm lại mời mợ qua bên đó ngay lập tức."
Khao Miêu cau mày, khi nãy cậu hai đó cứ chèo kéo dây dưa với cô, không lẽ bà lớn không vui vì chuyện này? Đều là cậu ta vô liêm sỉ chòng ghẹo cô trước, cô có làm gì đâu chứ?
Con hầu thấp thỏm chờ Khao Miêu biết điều mà đi ra, ai ngờ chỉ thấy một cơn gió lạnh buốt từ đâu thổi tới, mắt nó tự nhiên mờ nhoè đi. Nó loạng choạng tựa vào cửa, đến lúc mở được mắt ra, chỉ thấy trên mũi mình cảm giác ươn ướt, mùi tanh nồng thoang thoảng dâng lên.
Con hầu lạnh sống lưng đưa tay lên vuốt mũi, thấy một vết máu đỏ tươi gay mắt nhuốm đầy trên tay mình. Nó kinh hoảng hét lên, nhìn xuống dưới chân thấy một bãi máu đỏ tươi từ bao giờ, từng giọt từng giọt, tong tỏng rơi xuống từ mũi của nó...