Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dẫu Bao đại nhân năm lần bảy lượt an ủi, nói Bạch Ngọc Đường sẽ không có chuyện gì, thế nhưng Triển Chiêu vẫn chẳng thể an lòng. Hắn biết đại nhân không muốn làm mình lo lắng, có điều ở công môn đã nhiều năm, hắn nắm rất rõ pháp luật Đại Tống. Sự việc lần này, dù cho mọi người đều tin tưởng Bạch Ngọc Đường trong sạch, chính là không ai có thể đưa ra chứng cứ chứng minh. Huống hồ nếu như việc này thực sự có thể giải quyết ổn thỏa, việc gì Bao đại nhân phải tới cầu hoàng thượng khai ân? Đương kim thánh thượng xưa nay hiếu thuận, giả như Thái hậu kiên quyết yêu cầu nghiêm xử, liệu rằng hoàng thượng sẽ vì một Bạch Ngọc Đường nhỏ bé mà đối nghịch với người?
Triển Chiêu không muốn mọi người vì mình mà thêm âu lo, bởi vậy ngoài miệng cố tránh không đề cập tới, ban ngày tiếp tục tra xét chung quanh, muốn tìm kiếm Bạch Nhị Nha. Chỉ là nàng mới tới hơn một năm trước, lại thường ra ngoài dạo chơi hái thuốc, nên người trong thôn cũng không rõ nàng đi đâu.
Chiều muộn trở về, không nghỉ ngơi lấy một khắc, lập tức lao vào phòng bếp sắc thuốc dưỡng thai, nhờ Công Tôn tiên sinh bưng vào dỗ Bạch Ngọc Đường uống hết, sau đó chờ hắn ngủ say mới tiến vào phòng, rồi lại sợ vạn nhất Ngọc Đường tỉnh lại thấy mình sẽ nổi giận, thế nên đành đứng bên ngoài, yên lặng bảo hộ một đêm, phòng khi y có yêu cầu gì, khỏi cần phiền hà người khác.
Tâm tư ngàn loại khổ sở âu lo, người thương gần trong tấc gang nhưng không dám gặp, cuộc sống như vậy đối với Triển Chiêu chính là một loại giày vò, mấy ngày trôi qua, Triển Chiêu rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa. Hôm nay là ngày Bao đại nhân vào cung, Triển Chiêu trong lòng càng thêm phấp phỏng bất an, chỉ đành ở trong phủ chờ tin tức.
Lúc này, Công Tôn tiên sinh bưng chén thuốc bước ra, nói là Bạch Ngọc Đường đã ngủ.
Bạch Ngọc Đường sau lần động thai ngày đó, tinh thần trở dường như có phần suy kém, tựa hồ muốn bù cho hết những ngày thiếu ngủ trong bảy tháng qua, một ngày hơn nửa thời gian y đều đang ngủ, hôm nay cũng vậy, trưa trờ trưa trật mới thèm mở mắt, mặt trời xuống núi lại vùi mình ngủ.
Nghe nói Bạch Ngọc Đường ngủ sớm như thế, trái tim Triển Chiêu không khỏi xoắn vặn một chút, hay là bởi lần đó quá mức hung hiểm, để lại di chứng gì đó khiến cho thể lực Ngọc Đường không ngừng sút yếu?
Sầu lo khôn kể, lại không nén nổi nhớ nhung, nghĩ rằng Ngọc Đường y đã ngủ say, vào xem một lát cũng không hề gì, bèn nhẹ nhàng tiến vào phòng, ngồi xuống bên giường, cúi nhìn gương mặt Bạch Ngọc Đường khi ngủ, thần sắc đã hồng hào lên không ít, hô hấp cũng thực an ổn bình thuận.
Kỳ thực Bạch Ngọc Đường ham ngủ đến thế, không hoàn toàn vì thể lực suy yếu, mà là cả ngày không được xuất môn, nhàm chán buồn bực vô cùng, y bèn dành hết thời gian để ngủ. Bởi y lo lắng đứa nhỏ trong bụng trải qua bao nhiêu áp lực giày vò, không thoải mái được mấy ngày, tương lai sinh ra sẽ không khỏe mạnh, vậy nên y mới tích cực ăn nhiều ngủ nhiều, chăm sóc thân thể chính mình. Trong nửa tháng này, thai nhi xem ra đã dần ổn định.
Ánh mắt Triển Chiêu bất giác rơi xuống vùng bụng Bạch Ngọc Đường, nửa tháng không thấy, bụng y lại to ra không ít, lớn đến có chút dọa người, thành bụng tròn vo như chứa bên trong một chiếc trống lớn. Triển Chiêu vươn tay xoa nhẹ, lại sợ Bạch Ngọc Đường tỉnh giấc, trước sau chỉ dám chạm vào lớp chăn mỏng ngăn cách.
Đối với tiểu sinh mệnh trong bụng Bạch Ngọc Đường, tâm tình Triển Chiêu hiện giờ có phần phức tạp, không giống lúc trước nghe tin mình được làm cha, cõi lòng ngập tràn xúc động, vui sướng, yêu thương, giờ này nhìn Bạch Ngọc Đường vì nó mà chịu bao nhiêu khổ sở, hơn nữa Công Tôn tiên sinh mặc dù ngoài miệng nói không có gì, cả ngày lại ôm sách vở dốc lòng nghiên cứu, hắn cũng đoán ra một phần, tiên sinh cũng sợ khó lòng đảm bảo cho Bạch Ngọc Đường bình an sinh nở.
Nghĩ đến đứa nhỏ có thể làm hại tính mệnh Ngọc Đường, Triển Chiêu dẫu cho vạn lần chẳng nỡ, trong lòng lại vẫn nảy sinh ý định vứt bỏ nó, thậm chí hắn nghĩ lỡ như Ngọc Đường không muốn Bạch gia tuyệt hậu, cùng lắm hắn sẽ tới chỗ Lô phu nhân xin thuốc, tự mình sinh cho Ngọc Đường một đứa.
Thế nhưng hắn hiểu, Ngọc Đường hoài thai đã hơn bảy tháng, hiển nhiên sẽ có tình cảm, chừng ấy thời gian, nhìn Ngọc Đường trả giá vì nó nhiều đến vậy, chính hắn cũng là nam nhân, làm sao không biết một thân nam nhi bảy thước gánh vác thiên chức vốn chỉ thuộc về nữ nhân, sẽ phải chịu đựng bao nhiêu, sẽ phải hi sinh bao nhiêu?
Ngọc Đường trước nay luôn luôn thuận theo ý mình mà làm, nếu không phải y yêu đứa nhỏ này tha thiết, chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện chịu khổ vì nó. Nếu Ngọc Đường có ý vứt bỏ đứa bé, tiểu gia khỏa này đâu thể sống đến hôm nay. Ngọc Đường đã muốn sinh nó, thì e hắn cũng không có cách nào thay đổi quyết định của y.
Một mặt bất an suy nghĩ vụ án, một mặt lo lắng thân thể Bạch Ngọc Đường khó lòng bình an sinh nở, Triển Chiêu tâm phiền ý loạn, một giọt trong suốt tràn qua khóe mắt, đọng trên gò má Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu cả kinh, nhanh chóng nâng tay lau khô nước mắt, tránh làm Bạch Ngọc Đường thức giấc.
Trong lòng không khỏi âm thầm tự giễu, đường đường là nam tử hán, nhưng từ sau lúc gặp lại Bạch Ngọc Đường, lại không chỉ một lần yếu đuối rơi lệ, nếu để Ngọc Đường nhìn thấy, e rằng y sẽ cười mình không đáng mặt nam nhân.
Tỉ mỉ nhìn ngắm khuôn mặt Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cảm thấy dường như mình có nhìn cả một đời vẫn là không đủ.
Nhẹ giọng nói với người đang say ngủ trên giường: “Ngọc Đường, xin lỗi… Triển Chiêu đã đáp ứng ngươi, phải nghe lời ngươi, không chọc giận ngươi, và cả chăm sóc cho ngươi thật tốt, vậy mà ta chẳng làm được điều gì, lại còn khiến ngươi rơi vào hiểm cảnh…”
Hắn nói, thanh âm có chút nghẹn ngào, tròng mắt phủ lấp một tầng sương mờ, vội vã ngẩng đầu, để tránh nước mắt lần nữa trào ra, cố gắng bình ổn tâm tình, nói tiếp: “Ngọc Đường, giả sử Triển Chiêu vô năng, thật sự không cứu được ngươi và con, ta quyết không để Ngọc Đường cô đơn một mình, bất luận lên trời xuống đất, ta Triển Chiêu thề cùng Bạch Ngọc Đường một đường.”
Dứt lời, chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường một lát, sau đó lưu luyến rời đi.
Đoán rắng lúc này Bao đại nhân hắn đã về phủ, Triển Chiêu nhanh chóng đi tới thư phòng của ông.
Bên ngoài, tiếng chân mỗi lúc một xa, Bạch Ngọc Đường nằm đó chợt nhiên mở mắt, kỳ thực hồi nãy, khi giọt nước mắt bỏng rát rơi xuống gò má, y đã tỉnh lại, nhưng là y muốn nghe xem lúc động tình, mèo con sẽ nói những gì. Y biết có rất nhiều chuyện mèo con da mặt mỏng sẽ không nói trước mặt y.
Kết quả, y lại nghe thấy Triển Chiêu nguyện cùng mình đồng sinh cộng tử, bất giác cảm động không thôi.
Có điều y vẫn cảm thấy phản ứng của Triển Chiêu có phần quá mức, bởi người trong Khai Phong Phủ không ai đề cập tới chuyện vụ án với y, biết y yêu thích náo nhiệt, mỗi ngày sẽ có người đến tán gẫu với y, thoạt nhìn hết sức an nhàn, không giống như đang bận rộn tra án, cho nên y hoàn toàn không nghĩ tới sự tình đã nghiêm trọng đến mức nào, còn tưởng Triển Chiêu bởi vì lo âu quá độ nên có hơi mê muội.
Nhớ tới mấy lời vừa rồi của hắn, Bạch Ngọc Đường không khỏi bật cười: “Con mèo đầu gỗ, nếu ngươi sớm nói cho Ngũ gia ta nghe, ta đã tha thứ cho ngươi lâu rồi. Đỡ phải ngày nào cũng ngủ ở ngoài. Ai da, Bạch gia gia ta khoan hồng độ lượng, niệm tình ngươi đã thành khẩn tạ tội, ta tạm tha thứ cho ngươi.”
Nghĩ đến sáng mai y sẽ mở cửa kêu con mèo kia vào phòng, nói rằng mình đã tha thứ cho hắn, chẳng biết đồ mèo ngốc đó sẽ vui sướng thế nào, có khi lại mừng đến nỗi hoa tay múa chân mất thôi.
Bạch Ngọc Đường hạnh phúc suy tưởng, khóe miệng cong lên nét cười dịu ngọt, dần dần tiến vào mộng đẹp…
Chỉ là, y không nghĩ tới, sáng sớm hôm sau, khi y mở cửa phòng chuẩn bị nghênh đón hạnh phúc, chờ ở bên ngoài lại không phải mèo con của y…
Y lại càng không nghĩ tới, thời điểm hai người gặp nhau lần nữa, sẽ phải đối diện với mối phân ly trời người vĩnh cách…