Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 31:
“Không được, như vậy sẽ phiền anh lái xe.”
Tô Tuệ Anh làm khó dễ.
Sở Trình Thiên nhướng môi khẽ cười: “Anh nói được là được, em ngồi im là được rồi, đúng rồi, em biết lái xe không?”
“Không biết.”
Tô Tuệ Anh lắc đầu, cô không có xe thì đương nhiên không học lái rồi.
“Thế anh dạy em.”
Sở Trình Thiên kéo tay cô đặt vào vô lăng rồi cẩn thận dạy cô.
Lái xe cũng không khó, với một vài lần chỉ bảo của anh, cô đã hiểu khái quát, ngồi trên đùi anh, hai tay đặt trên vô lăng, vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo.
Nhìn cô cười tươi như hoa, Sở Trình Thiên cũng không khỏi vui mừng.
Với tư thế của hai người, Sở Trình Thiên vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi “bồng đào” săn chắc trắng như tuyết dưới cổ áo của cô hở ra rung lắc theo xe, tức khắc cái dục vọng không dễ đè ép xuống khi nãy lại xông lên đỉnh đầu, tay phải luồn vào trong cổ áo cô nắm lấy thứ tròn trịa bên trong, thích thú nắn bóp.
“A…”
Đang mải học lái xe thì cô bị hành động đột ngột của anh làm cho hoảng sợ kêu lên, nhanh chóng nói: “Anh làm gì thế, đang lái xe mà, như vậy rất nguy hiểm…”
Sở Trình Thiên không chịu nghe: “Để anh sờ, mấy ngày nay anh nhớ em, rất nhớ.”
Tô Tuệ Anh nghe vậy không khỏi mềm lòng, liền không cự tuyệt nữa, mấy ngày này cô cũng rất nhớ anh.
Nhưng không nghĩ rằng, tay Sở Trình Thiên lại sờ xuống dưới, đi sâu vào váy của cô.
Hai chân của cô kẹp lại, muốn ngăn anh đi vào, nhưng đã muộn, ngón tay của anh đã chạm vào hạt đậu hồng hồng của cô, cho dù cô đã dùng sức kẹp hai chân lại cũng không ngăn nổi động tác gảy của anh.
“Ưm…”
Toàn thân Tô Tuệ Anh run lên, một tiếng rên nhẹ không tự chủ được phát ra khỏi môi, hai chân theo bản năng dần dần buông ra.
Ngón trỏ của Sở Trình Thiên nhân cơ hội chen vào bên trong cô, sức hút ấm áp và mạnh mẽ từ bên trong truyền tới không ngừng khiến cô rung động.
“A… đừng… Chúng ta còn đang trên xe, như vậy sẽ tai nạn mất…” Tô Tuệ Anh lại kẹp hai chân lần nữa, quay đầu trừng mắt trách anh.
“Đừng sợ, anh sẽ chú ý.” Sở Trình Thiên giảm tốc độ, ngón tay lách vào rồi đảo một vòng.
“Anh… thật là xấu xa…”
Tô Tuệ Anh quả thực không làm gì được anh, bị anh trêu đùa làm cho môi run run, toàn thân ngứa ngáy khó chịu.
“Anh muốn vào trong.”
Sở Trình Thiên hôn một đường dài lên cái cổ thon dài của cô, để lại dấu hôn kiều diễm.
“A, không được, vẫn đang lái xe mà…”
Tô Tuệ Anh hoảng sợ vội vã đứng dậy, định trốn thoát.
Cô lại không biết lần đứng lên này lại vừa lúc chỉnh lại tư thế, Sở Trình Thiên ôm lấy eo cô ấn xuống, dục vọng dâng lên càng trượt vào trong.
“A…”
Tô Tuệ Anh kêu lên sợ hãi, không dám nhúc nhích lung tung nữa, lại cái cảm giác chết tiệt, lúc này lại chân thật đến vậy.
“A…”
Bị cảm giác ấm áp vây quanh, cảm nhận được vô số sức hút dường như cuốn đi linh hồn của anh, anh ngửa đầu, miệng gầm nhẹ thư giãn.