Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: quacauphale
"Tiểu Ý, tiểu Ý, tỉnh?" Lương Ý đang ngủ say bị người nào đấy lay tỉnh, cô vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, nhìn người bên cạnh mình, "Na Na?" Người kêu cô tỉnh làm cô không ngờ đến chính là Lưu Na vẫn bị giam lỏng ở một gian phòng khác.
"Tiểu Ý, bây giờ chúng ta có thể đi." Lưu Na nửa ngồi trên mặt đất, vẻ mặt kích động.
"Cậu nói cái gì? Hiện tại?" Lương Ý nhíu mày không hiểu, một tay chống đỡ thân thể mềm nhũn, muốn đứng lên từ trên giường. Lưu Na thấy thế lập tức đưa tay qua đỡ tay cô, dùng sức kéo cô lên.
"Ừ." Lưu Na gật đầu thật mạnh.
Lương Ý trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Cậu trốn ra thế nào? Hành lang ngoài cửa không có ai ư?" Thông thường mà nói, hành lang ngoài cửa nhất định sẽ có 2-3 người giúp việc canh giữ, cậu ấy mở cửa thế nào mà tránh khỏi tai mắt của những người giúp việc chạy tới đây?
"Có người mở cửa cho tớ. Hơn nữa còn cho tớ một tờ giấy, nói cho tớ biết bây giờ cậu đang bị giam ở đâu. Khi tớ len lén chạy ra cửa thì phát hiện ngoài cửa không có lấy một người giúp việc." Lưu Na cũng cảm thấy chuyện rất kỳ lạ, nhưng cô ấy không để ý nhiều như vậy, cơ hội chạy trốn tốt như vậy, sao cô ấy lại có thể bỏ qua.
"Có người. . . . . . Đang giúp chúng ta. . . . . ." Lương Ý nhỏ giọng tự lẩm bẩm, có phải hay không là. . . . . .
Trong đầu cô hiện ra khuôn mặt dì Linh, nhưng đã chừng mấy ngày dì Linh chưa xuất hiện, nếu như là dì ấy làm thật, tại sao không nói chào hỏi cô chứ? Nếu như không phải là dì Linh làm, vậy thì là ai đây? Ai còn có gan dám làm trái lệnh của Sở Du và mẹ Sở? !
"Tiểu Ý, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta đi trước đã." Lưu Na kéo tay Lương Ý, không kịp chờ đợi chuẩn bị đi ra ngoài cửa.
"Cốc cốc! Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, nhịp tim của Lương Ý và Lưu Na nhất thời ngừng một nhịp, hai người kinh hoảng không thôi mà nhìn đối phương, chỉ một thoáng không biết nên làm như thế nào cho phải.
"Thiếu phu nhân! Cô đã tỉnh chưa? Thức ăn đã chuẩn bị tốt rồi!"
Là giọng của quản gia, ngụ ý là ông sắp đi vào phòng. Lương Ý hốt hoảng vuốt vuốt tóc trên đầu mình.
Làm thế nào?
Lưu Na gấp gáp há mồm im lặng dò hỏi cô.
Lương Ý tâm hoảng ý loạn nghiêng đầu nhanh chóng nhìn bài trí của căn phòng một lượt, cuối cùng đưa ánh mắt cố định tại trước tủ treo quần áo bên cạnh giường lớn!
Cô chỉ chỉ tủ treo quần áo khổng lồ bày cách bên tay phải 3 mét.
"Thiếu phu nhân?"
"Tôi tỉnh rồi! Tạm thời chớ vào! Tôi đang thay quần áo." Lương Ý cố giả bộ trấn định hướng về phía ngoài cửa ra lệnh cho quản gia.
"Dạ!"
Lưu Na rón rén tay chân đi tới trước tủ treo quần áo, e sợ tiếng bước chân của mình bị người ngoài cửa phát hiện, đợi cô ấy đi tới tủ treo quần áo, vội vàng mở cửa tủ quần áo ra, chui vào, Lương Ý cũng đi lên trước, thuận đường đóng cửa lại giúp cô ấy.
"Có thể, ông có thể tiến vào!"
Lương Ý rũ mắt, rất sợ lúc này mình giả bộ trấn định sẽ bị người ta phát hiện.
Cửa im lặng bị mở ra, quản gia mang theo một người đàn ông dùng miếng vải đen che mặt đi vào. Trên người người đàn ông mặc một áo dài màu đen và một cái quần dài màu đen. Anh ta che chắn mình cực kỳ chặt chẽ, ngay cả năm ngón tay cũng mang bao tay, tóc quá dà hoàn toàn che gáy anh ta, toàn thân cao thấp cũng chỉ có cặp mắt lập lòe bất định lộ ra ngoài.
Không biết vì sao, Lương Ý cảm thấy anh ta có mấy phần quen mắt.
"Anh ta là ai?" Lương Ý hỏi.
Quản gia liếc nhìn người đàn ông bưng thức ăn phía sau mình, hời hợt hồi đáp. “Mới tới.”
“Tại sao phải che mặt?”Đây là muốn sắm vai siêu nhân ruồi sao?
“Dáng vẻ anh ta xấu xa, sợ hù dọa thiếu phu nhân.”Quản gia để đồ ăn xuống, nhìn Lương Ý nói. “Hiện tại Thiếu phu nhân cảm thấy như thế nào?”
Ánh mắt Lương Ý thủy chung dừng lại trên thân người đàn ông che mặt, lúc trả lời câu hỏi của quản gia có chút không yên long: “Hoàn hảo”
Quản gia thấy thế hiếm khi khẽ nâng khóe môi lên.“Thiếu phu nhân rất để ý cậu ta? Nếu không bảo cậu ta lưu lại hầu hạ cô ăn cơm?”
Người kia đang cúi đầu xuống lúc nghe quản gia đưa ra đề nghị thì con mắt sáng lên, Lương Ý bĩu môi, “Không cần, hai người đi ra ngoài đi. Tự tôi có thể làm.”
Con mắt người đàn ông trở nên ảm đạm khi nghe Lương Ý đáp lời, quản gia vỗ vỗ bờ vai của anh ta, giống như đang an ủi người đàn ông kia. Lương Ý càng cảm thấy kỳ lạ, bất luận là đề nghị vừa rồi của quản gia hay là người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
“Đã như vậy thì chúng tôi đi ra ngoài trước.”Quản gia gật đầu, dẫn người đàn ông rời đi.
Người đàn ông đi theo quản gia, lúc sắp rời đi bỗng nhiên quay đầu lại, dừng bước lại, nhìn lại hướng tủ treo quần áo, hô hấp của Lương Ý cứng lại.
“Tại sao còn chưa đi? Anh quấy rầy tôi ăn cơm.” Cô giả bộ tức giận phẫn nộ quát, cố gắng muốn đuổi bọn họ đi.
Người đàn ông lại làm như không nghe thấy, anh ta chậm rãi lướt qua người Lương Ý, trực tiếp đi về phía tủ treo quần áo, Lương Ý cả kinh thất sắc, vội vàng vọt tới trước tủ treo quần áo, giang hai cánh tay, ngăn cản anh ta mở tủ treo quần áo ra.
“Anh muốn làm gì?”Lương Ý tức giận đằng đằng nhìn anh ta chằm chằm.
Quản gia cau mày đi tới trước mặt người đàn ông, khẽ hỏi người đàn ông.“Sao vậy?”
“Có mùi người khác.”Giọng nói của người đàn ông khan khan, trong giọng nói trần đầy cảm giác nguy hiểm.
Gần đây thính giác của Lương Ý rất là sắc bén nghe rõ những lời nói của người đàn ông, cô kinh ngạc nhìn nhìn người đàn ông, đột nhiên thử dò xét kêu một tiếng: “Sở Du?”
Thân thể người đàn ông cứng đờ, tròng mắt hơi có vẻ kinh hoàng nhanh chóng lấp lánh có hồn kể từ sau khi từ biệt Lương Ý.
“Thiếu phu nhân, cậu ấy không phải thiếu gia.”Quản gia giải vây cho người đàn ông.
Lương Ý nheo mắt lại “Tôi không tin, trừ phi anh ta cởi miếng vải đen ra” Càng nhìn người đàn ông này lại càng thấy giống Sở Dao bất luận là chiều cao,ánh mắt, hay động tác bọn họ đều tương tự.
“Ách, không phải tôi đã nói, dung mạo anh ta rất xấu xí, sẽ hù dọa thiếu phu nhân à.” Quản gia khàn giọng nói.
Lương Ý cười lạnh một tiếng.“Tôi không sợ, cởi ra!”
Mặt quản gia lộ vẻ khó xử liếc nhìn người đàn ông, người đàn ông khẽ cúi đầu,ngón tay đặt trong cái bao nhẹ nhàng đụng chạm lấy quần của mình.”
“Anh ấy chính là Sở Du!” Lương Ý khẳng định.
Quản gia ngẩn ra, hiển nhiên có chút nghi ngờ đối với sự khẳng định của Lương Ý. « Thiếu phu nhân, tại sao cô có thể khẳng định ? »
« Mỗi lần anh ấy khẩn trương đều sẽ dùng đầu ngón tay khẽ chạm quần của mình. » Lương Ý tức giận bất bình nói.
Quản gia trừng mắt nhìn, nhìn về phía người đàn ông, tròng mắt người đàn ông thoáng qua một tia nghi ngờ, hình như không chút nào về sự khẳng định của Lương Ý.
Lương Ý bỗng nhiên cười một tiếng, không hề báo động trước vươn tay, giật mạnh miếng vải đen trên khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô kinh ngạc nhìn người trước mắt, không nhúc nhích, trong mắt mang theo sợ hãi.
Bầu không khí thật sự lúng túng, quản gia đang định mở miệng giải thích thay thiếu gia nhà mình thì Sở Du lại nhíu chân mày, khó có thể chịu được ánh mắt Lương Ý nhìn chăm chú vào mình cấp tốc xoay người lại chạy trối chết.
«Thiếu gia ! »
Quản gia đuổi theo không chút suy nghĩ, ngay cả cửa cũng quên đóng. Mà Lương Ý vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi Lưu Na trong tủ treo quần áo không chịu được gò bó trong tủ treo quần áo, liền lăn một vòng từ trong tủ quần áo ra ngoài, thở gấp gáp.
« Tiểu Ý, bọn họ đã chạy rồi đúng không. » Lưu Na vuốt ngực, cố gắng hô hấp không khí mới mẻ.
Hồi lâu, cô ấy thấy Lương Ý vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, ngửa đầu, phát hiện Lương Ý chỉ ngây ngốc cầm một miếng vải rách màu đen, sững sờ nhìn cửa lớn.
« Tiểu Ý ? Cậu vẫn còn ngẩn người làm gì ? Thừa dịp này, chúng ta mau trốn thôi. » Lưu Na thở gấp đủ rồi liên đứng lên, tay lôi kéo Lương Ý chuẩn bị đi ra ngoài cửa.
« Cộc cộc cộc ! »
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân « Đáng chết, lại tới ? » Lưu Na thầm cắn răng ngầm hận khong thể quất người tới dừng lại.
Đầu Lương Ý ở trạng thái bột nhão lúc này mới phục hồi tinh thần lại, liếc nhìn ngoài cửa, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, « Na Na, mau tránh vào ! »
« Có thể đổi chỗ khác hay không ? » Hộc tủ tuy lớn, cũng sẽ buồn chết người.
« Không có thời gian đâu ! » Lương Ý đẩy cô ấy một cái, Lưu Na bất đắc dĩ đành phải chấp nhận.
Tiếng bước chân đã tới cửa, Lương Ý đề phòng kêu câu: “Ai vậy?”
Một người phụ nữ đẫy đà lo lắng đề phòng liếc qua hành lang, hình như sau khi yên tâm mới bước nhanh đi vào gian phòng đóng cửa lại, mặt lo lắng đi tới đến trước mặt Lương Ý, “Thiếu phu nhân!”
“Bà là?” Lương Ý nhìn bà ấy, đề phòng bà ấy đến cuối khồng có buông lỏng
Người phụ nữ đẫy đà liếc nhìn phòng mấy cái, nghi ngờ nói: “Lưu tiểu thư đâu? Cô ấy không tới tìm cô sao?”
“Là bà thả cô ra à ? » Lương Ý bừng tỉnh hiêu ra.
« Cô ấy chưa có tới tìm cô, đi mình ? »
Giọng người phụ nữ đẫy đà có chút kinh ngạc, Lương Ý nhìn bà ấy không nói, hồi lâu mới nói : « Bà đến tìm tôi làm gì ? »
« Là dì Linh bảo tôi tới. »
Lời nói của người phụ nữ đẫy đà làm Lương Ý kinh ngạc, « Dì Linh ? Dì Linh bảo bà tới ? Vậy dì Linh đang ở đâu ? »
« Dì Linh bị phu nhân giam lỏng. Cô ấy nhờ vả tôi đưa cô rời khỏi nhà họ Sở, cô ấy lo lắng cô ở nhà họ Sở sẽ gặp phải nguy hiểm. ». Vừa dứt lời, bà ấy bỗng vội vàng đi tới trước cửa sổ sát đất, dường như đang nhìn thứ gì đó. Lương Ý tò mò, cũng đi theo.
« Tốt lắm. Tôi vừa mới điều động những người giúp việc khác đi rồi, tôi sẽ dẫn cô đến biệt thự trong đình viện, ở đình viện sẽ có người tiếp ứng cô, đưa cô về nhà. « Bà ấy đột nhiên quay đầu lại, cắt đứt ý muốn dò xét đến cùng ngoài cửa số của Lương Ý.
Lương Ý không tin tưởng cô gái trước lắm, dù sao bà ấy cũng là người nhà họ Sở, ai biết bà ấy nói thật hay giả.
« Thiếu phu nhân, tôi biết rõ cô không tin tôi, có điều đây là cơ hội duy nhất để cô chạy khỏi nơi này. Dì Linh nói, nếu như cô tiếp tục lưu lại nơi này, không chỉ không có lợi cho cô, mà còn có khả năng sẽ thương tổn đến đứa bé trong bụng cô ». Mặt bà ấy nặng nề, ánh mắt lấp lánh.
Câu nói bất thình lình của bà ấy làm Lương Ý như bị sét đánh, không cách nào phản ứng kịp.
« Đứa bé ? Bà nói đứa bé nào ? Đứa bé của ai ? »
Lưu Na nấp trong tủ quần áo đột nhiên vọt ra, diện mạo dữ tợn lớn tiếng chất vấn người phụ nữ đẫy đà.
« Thiếu, đứa bé của… thiếu phu nhân. »
Dương như người phụ nữ đẫy đà bị khuôn mặt vặn vẹo của Lưu na hù dọa, nói chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng, không bình tĩnh như trước.