Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Bà nói là. . . . . . Tôi mang thai?" Lương Ý bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt cũng không có biến hoá lớn, cô khẽ vuốt ve bụng của mình, giống như đang khẽ vuốt ve đứa bé chưa thành hình trong bụng mình.
Lưu Na sững sờ nhìn bụng của cô, trong mắt chớp qua cảm xúc phức tạp, cuối cùng cô ấy quay đầu, không nói nữa.
"Trong thời gian chưa tới một tháng, tại sao các người khẳng định tôi mang thai?" Lương Ý ngẫm nghĩ từ ngày mình và Sở Du cùng phòng cách hôm nay cũng chỉ có 10 ngày, theo lẽ thường mà nói, 10 ngày hoàn toàn không thể khẳng định cô có mang thai hay không. Tại sao họ lại dùng giọng nói này khẳng định cô mang thai? !
Người phụ nữ đẫy đà lấy tư thái muốn nói rõ ràng mọi thứ với cô nhưng lại thôi, rồi lại giống như không thể nào mở miệng giải thích được, mặt khó xử.
"Bà muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng đi!" Ngược lại Lưu Na bên cạnh không nhịn được nữa.
Người phụ nữ đẫy đà đang muốn mở miệng, ngoài cửa sổ lại vang lên âm thanh "Chiêm chiếp", sắc mặt bà tái đi, đi lên trước kéo tay Lương Ý qua: "Không có thời gian nữa, thiếu phu nhân, chúng ta mau đi nhanh lên!"
"Bà không nói rõ ràng thì tôi sẽ không đi!" Lương Ý hất tay bà ra, bày tỏ không muốn đi cùng bà.
Vào lúc hai người giằng co, Lưu Na đi về phía cửa sổ, thấy cửa biệt thự đột nhiên mở ra, một chiếc xe thể thao đi vào.
"Dường như có người đến rồi! Lái một chiếc xe thể thao." Cô ấy mở miệng nhắc nhở.
"Có người tới? !" Người phụ nữ đẫy đà giống như giật mình.
Lương Ý không hiểu, "Tại sao có người tới thì bà có vẻ giật mình như vậy?"
Người phụ nữ đẫy đà trầm ngâm, giải thích: "Sau khi thiếu gia xảy ra chuyện, nhà họ Sở liền đóng cửa không tiếp khách, trừ phi có chuyện quan trọng mới có thể đón khách."
"Lái xe, có lẽ là người nhà họ Sở." Lương Ý lạnh nhạt nói.
"Nhà họ Sở không có xe thể thao." Người phụ nữ đẫy đà cau mày, tiếng "Chiêm chiếp" lại truyền tới, Lương Ý cảm thấy hơi kỳ lạ, "Sao hôm nay luôn có chim hót?"
"Thiếu phu nhân, không có thời gian nữa, mau đi theo tôi!" Người phụ nữ đẫy đà cũng không nhịn được nữa, bà mạnh mẽ kéo tay Lương Ý, lấy đồng hồ trong túi mình ra nhìn thời gian, ánh mắt của bà nhất thời trở nên gấp gáp.
"Chúng ta đi với bà ấy." Lưu Na đi tới trước mặt Lương Ý dùng âm điệu chỉ có cô có thể nghe được nói với cô.
Lương Ý nghi ngờ quay đầu, "Tại sao?"
"Có thể đi ra đình viện, cũng rất tốt, không phải sao? Nếu bị bắt được, chúng ta sẽ đẩy trách nhiệm lên trên người người phụ nữ này." Cô ấy mở trừng hai mắt nói với Lương Ý, sau đó như không có việc gì khẽ cười xoay người lại nói với người phụ nữ đẫy đà: "Mời dẫn đường nhanh lên, bác gái."
"Cô tin tưởng tôi?" Người phụ nữ đẫy đà cảm thấy kinh ngạc đối với thái độ đột biến* của cô.
*thay đổi bất ngờ.
"Đánh cược, có lẽ xe ô tô có thể biến thành mô tô đấy." Lưu Na cười tự tin, thầm nghĩ: đợi các cô ra khỏi đình viện, đến lúc đó sẽ ai đi đường nấy, nếu bà ta không chịu, cô tự có biện pháp trừng trị bà ta.
"Ừ." Người phụ nữ đẫy đà cười nhẹ nhõm, tiếp đó khóe môi căng thẳng, "Tốt lắm, không còn thời gian, đi nhanh lên." Bà lôi kéo Lương Ý không kịp chờ đợi đi ra cổng, đi tới ngoài cửa thì bà cố ý thò đầu ra, quan sát xung quanh, cảm thấy hài lòng, liền kéo tay Lương Ý tiếp tục đi ra ngoài.
Ngoài hành lang lúc này không có một bóng người, thường ngày những người giúp việc phụ trách trông chừng không biết đi đâu toàn bộ rồi, mới vừa bước ra khỏi phòng Lương Ý ngửi thấy trong không khí có mùi tanh nhàn nhạt, lỗ mũi của cô có chút ê ẩm, theo bản năng muốn nhảy mũi, may mà Lưu Na đứng bên cạnh đúng lúc che miệng của cô lại, tránh để bi kịch xảy ra.
Người phụ nữ đẫy đà đi ở phía trước kéo thật chặt tay Lương Ý, lướt qua hành lang, trực tiếp đi xuống phòng khách lầu dưới, Lương Ý hơi do dự, "Chúng ta cứ thế đi xuống ư?" Chỗ giống như là phòng khách, chắc chắn sẽ có người giúp việc lui tới, không thể nào ngay cả phòng khách cũng không có ai.
"Không sợ, sẽ không có người, hiện tại bọn họ đang bận chuyện khác."
"Chuyện khác? Chuyện gì?" Đứng ở cuối cùng, Lưu Na hỏi.
Người phụ nữ đẫy đà nhìn hướng trên lầu, môi mím lại rất chặt, "Các cô chớ để ý, mau rời khỏi nơi này trước."
Lương Ý và Lưu Na liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc một lát, Lưu Na nháy mắt ra dấu với cô, Lương Ý hiểu ý đi tới, không nói nữa, tiếp tục đi theo bà ấy về phía trước.
Khi ba người nhanh chóng rời đi, họ mau chóng tới dưới bóng cây cổ thụ ở đình viện.
Người phụ nữ đẫy đà đột nhiên xoay người lại, nói: "Thiếu phu nhân, về tình trạng thân thể của cô thì cô không cần phải lo lắng. Đợi cô đi ra ngoài, sẽ có người giúp cô, cầm cái này." Bà ấy đưa lá bùa màu vàng cho Lương Ý.
Lương Ý chần chờ nhận lấy lá bùa trong tay bà ấy, khi đầu ngón tay cô đụng chạm lá bùa, lá bùa đột nhiên lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, Lương Ý ngẩn ra, "Làm sao có thể sáng lên." Vừa dứt lời, ánh sáng của lá bùa đã trôi qua.
"Cái gì sáng lên. Không phải là lá bùa bình thường à?" Lưu Na cau mày, liếc nhìn lá bùa trong tay cô.
"Tốt lắm, chớ nói! Không có thời gian đâu." Người phụ nữ đẫy đà hết nhìn Đông tới nhìn Tây, nhỏ giọng kêu lên: "A Lai? A Lai? Mau ra đây! Ông ở đâu? Tôi đưa thiếu phu nhân đến rồi đây."
"Tiểu Ý, bây giờ, chúng ta đi mau." Lưu Na cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Lương Ý cắn răng, tay nắm thật chặt lá bùa, "Tớ. . . . . ."
"Thế nào?"
"Không thể rời đi." Cô hoàn toàn không thể rời đi vào lúc này, nhưng cô hi vọng Na Na có thể rời đi. "Na Na, cậu đi mau!"
"Nói gì không thể rời đi, không phải là cậu yêu Sở Du chứ?" Lưu Na không tự chủ gia tăng âm lượng, hai mắt trợn to, không thể tin nhìn chằm chằm Lương Ý.
Lương Ý cắn răng, trầm mặc, khẽ gật một cái.
Lưu Na dùng ánh mắt cậu điên rồi nhìn Lương Ý.
"Các cô đang lăn tăn gì thế?" Người phụ nữ đẫy đà nghe được tiếng cãi vã, quay đầu, nhỏ giọng hỏi.
"Không có." Lưu Na phẫn hận xoay mặt, người phụ nữ đẫy đà yên lặng nhìn Lương Ý hồi lâu, "Thiếu phu nhân lo lắng cho mình không trốn thoát nơi này, cho nên mới cố ý nói như vậy, đúng không?"
Thân thể Lương Ý cứng đờ, trầm mặc cúi đầu.
Lưu Na kinh ngạc mà nhìn Lương Ý, cắn môi, "Thật xin lỗi, tiểu Ý."
"Thiếu phu nhân, chỉ cần trong tay cô cầm lá bùa tôi đưa cho cô, cô sẽ không sao cả." Giống như nhìn thấu điều Lương Ý băn khoăn, người phụ nữ đẫy đà không nhanh không chậm nói với cô.
Lời của bà ấy làm trong lòng Lương Ý tản ra một tia hi vọng."Bà nói thật?"
Người phụ nữ đẫy đà thận trọng gật đầu một cái.
"A Lai."
Một giọng nói trầm thấp vang lên ở phía sau các cô, ba người đồng thời nhìn lại sau lưng, chỉ thấy một người đàn ông trung niên ngăm đen chẳng biết xuất hiện bên cạnh cây đại thụ từ lúc nào.
"A Lai, rốt cuộc ông đã tới!" Vẻ mặt người phụ nữ đẫy đà kích động đi lên trước, khi bà ấy mới vừa đi không bao lâu, vẻ mặt bà ấy trở nên cứng ngắc, bà ấy lúng ta lúng túng nhìn người bên cạnh người đàn ông rồi kêu lên: "Phái Ngải tiểu thư. . . . . ."
"Các cô đang muốn đi đâu?"
Một bóng dáng thướt tha đi ra từ trong bóng tối, ánh trăng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt tuyệt đẹp phát sáng rạng rỡ, khóe miệng cô ta khẽ nhếch, tròng mắt lạnh lẽo.
Lương Ý lảo đảo lui về sau một bước, đụng vào Lưu Na đang sững sờ.
"Lương Ý? !" Ánh mắt Tiêu Phái Ngải sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào Lương Ý sau lưng người phụ nữ đẫy đà, trong mắt mang theo đầy hận ý. "Làm sao cô biết chỗ này? !
"Cô ta là ai?" Lưu Na nhỏ giọng hỏi.
"Hoa khôi của trường cấp 2, cậu quên à?" Giọng Lương Ý lạnh nhạt, đối với Tiêu Phái Ngải trước mắt, trực giác nói cho cô biết, cô ta rất nguy hiểm!
"Tiểu thư Phái Ngải, sao cô đến đây?" Người phụ nữ đẫy đà cười gượng gạo, vẻ mặt lúng túng.
Tròng mắt Tiêu Phái Ngải vẫn luôn không có dời khỏi người Lương Ý, hận ý trong mắt cô ta cũng càng thêm nồng đậm theo thời gian, "Chính là tới thăm bác gái mà thôi."
"Thật sao? Nếu không, tôi mang Tiêu tiểu thư đi gặp phu nhân. Phu nhân nhìn thấy Tiêu tiểu thư nhất định sẽ rất vui vẻ." Người phụ nữ đẫy đà cười khan một tiếng, đi lên trước, chuẩn bị dẫn Tiêu Phái Ngải đi tìm mẹ Sở.
Tiêu Phái Ngải cười ngọt ngào, liếc nhìn người phụ nữ đẫy đà, nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi cũng rất làm lạ là A Lai ở chỗ này chờ ai, xem ra là chờ các cô. Lại nói nếu như hai người bọn họ cũng đến nhà họ Sở làm khách, không cần lén lén lút lút như vậy đâu." Cô ta nhìn qua mọi người.
A Lai vẫn trầm mặc thỉnh thoảng xem xét nóc nhà biệt thự nhà họ Sở, gương mặt sốt ruột.
"Hai người bọn họ cũng chỉ là khách, chỉ là đêm đã khuya, ven đường đã không có xe, cho nên phu nhân dặn dò tôi gọi A Lai đưa họ đi ra ngoài." Người phụ nữ đẫy đà giả bộ tỉnh táo giải thích với cô ta, trên thực tế nội tâm của bà ấy đã sớm hỏng rồi.
"Vậy sao. . . . . ."
Lương Ý cúi mặt đảo qua phía Lưu Na, Lưu Na nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bước nhanh đi lên trước, cười dịu dàng một tiếng, "Tiêu đồng học!"
Vẻ mặt Tiêu Phái Ngải khẽ biến, trong mắt thoáng qua một tia ghét bỏ, bỗng nhiên, một bóng đen đánh tới, cô ta cảm phần cổ của mình đau xót, lập tức mất đi ý thức, té xuống đất.
"Lưu tiểu thư, cô...chẳng lẽ cô đánh chết Tiêu tiểu thư?" Người phụ nữ đẫy đà kinh hoảng hỏi.
"Đừng sợ, chỉ là đánh ngất xỉu mà thôi."
"Vậy thì tốt." Người phụ nữ đẫy đà thở phào nhẹ nhõm, quay đầu, lạnh giọng dặn dò A Lai: "A Lai, nhanh chóng mang thiếu phu nhân rời đi. Lướt qua những tơ hồng kia, biết không?"
A Lai gật đầu một cái, nói với Lương Ý: "Thiếu phu nhân, đi theo tôi!"
Lương Ý và Lưu Na liếc mắt nhìn nhau, giống như nhìn thấu băn khoăn của các cô, người phụ nữ đẫy đà trầm giọng nói: "Thiếu phu nhân, tôi biết rõ các cô không tin tôi. Nhưng cần xin cô nhất định phải tự động đi theo A Lai rời khỏi biệt thự này, xin cô, được không?"
Lưu Na và Lương Ý hơi do dự, chậm rãi gật đầu một cái.
"Thiếu phu nhân, đi theo tôi!" A Lai da ngăm xoay người lại, đi về phía lùm cây thấp.
Lương Ý và Lưu Na vội vàng đuổi theo, người phụ nữ đẫy đà đứng sau cửa nhìn bọn họ một cái, sau khi từ biệt, ngước nhìn trên nóc nhà trong biệt thự chậm rãi dâng lên khói dầy đặc.
"A Linh, tất cả đều sẽ thay đổi tốt, đúng không?" Bà ấy hạ rèm mắt xuống, nhỏ giọng tự mình lẩm bẩm.
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng bước chân hốt hoảng mà vội vàng vang lên bên tai bà ấy, bà ấy kinh hoảng ngồi chồm hổm, trốn phía sau đại thụ, hồi lâu, Tiêu Phái Ngải mà bà ấy nghĩ còn té ở trước sân cỏ, lúc bà ấy ngồi xổm người ẩn trong lùm cây, kéo bà ấy về phía sau cây.
"Cô mang thiếu phu nhân đi đâu rồi?"
Một đôi giày vải mềm màu đen bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt bà ấy, bà ấy chần chờ ngước đầu lên, kinh ngạc nhìn người kêu tên mình: "Đại sư Cố. . . . . ."