Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cách làm gà hoa rất đơn giản, có hai kiểu kinh tế và xa hoa.
Kiểu Kinh tế là trực tiếp bọc gà vào lá sen, bên ngoài bọc thêm một lớp bùn ước thật dày, bỏ vào trong lửa rồi nướng, kiểu xa hoa thì phức tạp hơn một chút, ướp gà với rượu vàng và muối, trong bụng thì nhét ít thịt, nấm và các loại hương liệu, bên ngoài bọc lá sen và bùn ướt rồi nướng.
Tần Kham hiện giờ cũng xem như là kẻ có tiền, đương nhiên chọn dùng kiểu xa hoa.
Mùa xuân Giang Nam cỏ dài chim bay, nét xanh dạt dào, thời tiết không lạnh cũng không nóng, mỗi khi trời quang mây tạnh, ngoài sông hộ thành toàn là du khách đi chơi, nữ quyến nhà đại hộ, văn nhân ngâm thơ đối đáp, còn có những gánh hàng rong mang những gánh đồ ăn nóng, ngay cả đám ăn xin áo quần rách rưới cũng cầm bát mẻ, cười đùa lăn lộn trên mặt cỏ xanh mượt.
Bá Hổ huynh hôm nay may mắn không say, thần trí có chút tỉnh táo, có điều ánh mắt vẫn có chút đờ đẫn, đi đường hơi lảo đảo.
"Tần hiền đệ hôm nay sao lại có nhã hứng dạo chơi ?"
"Đường huynh nên ra ngoài hoạt động nhiều hơn, cả ngày ở trong phòng cũng không tốt, tuy nói tận tình thi tửu là chuyện thanh cao, nhưng chung quy vẫn có hại cho sức khỏe."
Tần Kham trong tay mang theo hai con gà, đi lại như con thoi ở ven sông hộ thành, Đường Dần xách hai vò rượu và hộp đựng thức ăn, đi sau lưng Tần Kham.
"Trong tay Hiền đệ xách hai con gà là sao? Chẳng lẽ chúng ta ăn sống?"
"Hôm nay sẽ làm một bữa ngon cho Đường huynh, tuy nói thánh nhân viết : 'Quân tử tránh xa bếp', có điều nam nhân thỉnh thoảng nấu ăn cũng không sao."
Đường Dần vẻ mặt quái dị nhìn Tần Kham, ánh mắt đó giống như hắn đem thánh nhân làm gà ăn, rất đáng khiển trách.
"Hiền đệ đọc sách thánh hiền thế nào vậy? Mạnh tử viết 'Quân tử xa nhà bếp', ý tứ là nói, nhà bếp chính là nơi sát sinh, bất nhân, quân tử nên tránh, chứ có liên quan gì tới quân tử không xuống bếp đâu?"
Tần Kham: "... ..."
Kết quả khiếm khuyết của giáo dục kiểu dây chuyền sản xuất hiện đại! Tần Kham mặt nóng lên, cũng không biết là có đỏ hay không.
"Đường huynh, chúng ta là ra ngoài ăn gà, đàm luận học thuật có phải rất giết phong cảnh hay không?" Tần Kham phụng phịu, vẻ xấu hổ chỉ thoáng hiện rồi mất ngay.
May mắn hôm nay không để bà tám đi theo, bằng không nàng ta kiểu gì cũng cười tới lăn lộn trên đất.
Ai ngờ Bá Hổ huynh đối với học thuật có một loại sức mạnh rất cố chấp, liên tục lắc đầu nói: "Hiền đệ học mà không tinh, nên cảnh tỉnh bản thân, huynh có một quyển ghi chép về Mạnh tử, lát nữa ngu huynh tặng cho ngươi, cái này gọi là học như đắp đất, tích lũy ngày tháng, cuối cùng cũng thành núi."
"Đường huynh, tới đây đạo đất đi!"
"Ồ!"
Tìm một chỗ trống trải không có người ở cạnh sông hộ thành, dưới một gốc liễu, Tần Kham nhồi thịt băm và hương liệu vào bụng gà, dùng lá sen bọc lại, rồi ở ngoài lá sen lại bọc một lớp bùn ướt, sau đó cùng Đường Dần đào một cái hố ở cạnh cây, nhồi gà vào trong hố, tìm một chút củi rồi đốt ở trên hố.
Đường Dần nhìn Tần Kham làm những việc này, vẻ mặt do dự, còn vài phần ghê ghê: "Vừa bùn vừa lá, thứ này cũng có thể ăn à?"
Tần Kham chẳng buồn quay đầu lại nói: "Không ăn thì đừng ăn, đợi lát nữa đừng có cướp đấy."
Quá trình đợi rất dài, Tần Kham từ trong họp đựng thức ăn lấy ra một tấm vải cực to, rải lên cỏ, lại đặt rượu và ít đồ nhắm lên vải, hai người cởi giày ngồi khoanh chân, vừa uống rượu vừa chờ gà ra lò.
"Hiền đệ được mời làm phụ tá cho huyện tôn, công việc có tốt không?"
Tần Kham nhấp ngụm rượu rồi nói: "Cung tạm, dù sao ngu đệ lòng cũng chẳng mang chí lớn, nhưng có rượu, có thịt, có tiền, bốn biển đều có thể làm nhà."
Đường Dần cười khổ: "Hiền đệ thật khoáng đạt, năm đó ngu huynh tự dưng bị vướng vào án làm rối kỉ cương, bị tước sĩ tịch, kinh sư mến tài danh của ta, cho ta làm tiểu lại ta huyện, song ngu huynh tâm tính cao ngạo, tức giận bỏ đi, phiêu bạt tứ hải tới giờ, chẳng có nơi cố định. Ta nếu năm đó có phần khoáng đạt này của ngươi, có lẽ cảnh ngộ cũng không đến nỗi nghèo túng như hiện giờ."
Đường Dần thở dài, trong ánh mắt dần dần nổi lên mấy phần chán đời.
Nhìn bộ dạng tinh thần sa sút của vị tài tử nổi danh mấy trăm năm này, Tần Kham không thể không khuyên nhủ: "Đường huynh, nhân sinh không thể là một mảng bằng phẳng, luôn sẽ gặp phải những thất bại cản trở, bất luận thuận dòng hay là ngược dòng, nhân sinh chung quy vẫn nên có mục tiêu, có phương hướng thì mới được. Đường huynh mấy năm nay buồn bực và thất bại, suốt ngày tận tình thanh sắc khuyển mã, chán chường sống qua ngày, cuộc sống như vậy là không xứng đáng với những năm miệt mài đèn sách? Sao đáng với tài hoa đầy bụng của ngươi?"
Đường Dần thần sắc sợ sệt nói: "Mục tiêu nhân sinh? Ta nên có mục tiêu như thế nào?"
"Mục tiêu vì thời vì thế nên khác nhau, lúc thuận dòng, không ngại định ra mục tiêu một ngày vạn dặm, lúc ngược dòng, không ngại một ngày tiến một thước, một tấc, chẳng gì là không thể, mỗi ngày tiến một bước nhỏ và mỗi ngày chạy ngàn dặm, ý nghĩa của nó là như nhau, khi ngược dòng thì tiến chậm, nhưng so với lúc xuôi dòng đi ngàn dặm thì còn khiến người ta kính nể hơn, cũng hơn là ngươi cứ nước chảy bèo trôi, ù ù cạc cạc mà sống như vậy được."
Đường Dần ngây ra một lúc lâu rồi thở dài, đứng lên cung kính vài dài Tần Kham một cái.
"Một lời của thầy, được lợi cả đời. Lời vàng ngọc của hiền đệ, ngu huynh cảm kích vô cùng."
"Đường huynh khách khí rồi, đệ hổ thẹn không dám nhận."
"Hiền đệ là người có đại trí tuệ, hôm nay vì sao lại nói với ngu huynh những thứ này?"
"Gà chưa chín, nhàn rỗi thôi mà."
Quá trình tâm sự có chút qua loa, chủ yếu là Tần Kham trên tâm thái tạm thời có xoay chuyển, trước kia đối tượng tâm sự nhân sinh, nói chuyện lý tưởng đều là nữ nhân, bỗng đổi thành nam nhân, có chút không thích ứng kịp.
Gà chín rồi, Tần Kham dùng cành cây bớt hai cái bọc đã cháy đen ra, dùng đá đập mấy cái, lớp bùn bên ngoài tróc ra, lộ thịt gà được bọc lá sen.
Bùn đất vừa vỡ tung, thịt gà thịt gà thơm phức lập tức tràn ngập không khí, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
"Thơm quá! Hiền đệ, đây pháp môn gì vậy? Mau mau nói đi!" Đường Dần có chút khiếp sợ, trong mắt lộ vẻ tham lam.
"Cái này gọi là gà hoa."
Đường Dần lười chẳng muốn nghe hắn giải thích, chộp lấy gặm lấy gặm để, bị nóng tới hét toáng lên, nhưng vẫn nghiêng sang một bên suýt soa rồi lại cắn tiếp.
Tần Kham bĩu môi, còn là Giang Nam tài tử à, nhìn cái dáng ăn kìa.
Vừa mới chuẩn bị bẻ con gà còn lại thì lại nghe thấy ở bờ đê cách đó không xa truyền đến một tiếng "ồ", tiếp theo bóng người lóe lên, một người rất tự nhiên ngồi lên vải, cách ăn mặc thì cũng rất xa hoa lộng lẫy, áo dài bằng tơ lụa, bên hông thắt dây ngọc, treo một cái ngọc bội, miệng sang sảng cười nói: "Ha ha, nhị vị huynh đài tới sớm như vậy, chưa gì đã ăn rồi."
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tần Kham và Đường Dần, người tới không khách khí, chộp lấy con gà trong tay Tần Kham, học theo bộ dạng vừa rồi của Tần Kham dùng đá đập lớp bùn bên ngoài, bóc lá sen, cắm đầu vào gặm lấy gặm để, miệng đầy mỡ gà, hiển nhiên rất tán thưởng hương vị của gà, chỉ là miệng không rảnh, không nói ra được lời khen.
Tần Kham trợn mắt há hốc mồm nhìn vị nhân huynh này ăn gà, nghe hắn vừa rồi nói "Nhị vị huynh đài", tựa hồ có quen với Tần Kham và Đường Dần, nhưng mình thực sự không biết hắn mà.
Gà chỉ có hai con, vị nhân huynh xa lạ này ăn một con, có nghĩa là Tần Kham không có mà ăn.
Cho tới lúc toàn bộ con gà bị vị nhân huynh xa lạ này ăn hết, trên cỏ chỉ còn một đống xương gà, Tần Kham cuối cùng không nhịn được, ánh mắt nhìn Đường Dần có chút u oán.
"Đường huynh, ngươi có khách đến mà không nói với ta một tiếng."
Đường Dần chấn động, trợn tròn mắt ngạc nhiên nói: "Ta không biết hắn, hắn không phải khách của ngươi à?"