Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi bánh bao sữa đơn phương nghiền ép tất cả những con quỷ trong phòng thí nghiệm, thì trong phòng lần nữa khôi phục đèn đuốc sáng trưng.
Trương tiểu Chi trước đó cũng từng xuống đây, nhưng chỉ đứng ở cửa không dám vào.
Bây giờ nhìn thấy rõ tình hình bên trong khuôn mặt trở nên trắng bệch, nhất là khi nhìn thấy những phần thi thể trên bàn giải phẫu, liền vội vàng xoay người che ngực bắt đầu nôn.
"Ọe!"
"Ọe!"
......
Hoắc tư Cẩn sắc mặt cũng rất khó coi, hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Bạch Minh Tư.
Bạch Minh Tư đang ở bên ngoài sau khi nghe xong, lập tức trả lời.
"Anh Tư Cẩn, trước tiên mang Tể Tể đi ra ngoài đã, em lập tức gọi cho ông nội còn có đội trưởng Trần nữa, loại chuyện này giao cho bọn hắn ở ngành đặc biệt xử lý tốt hơn."
Hoắc tư Cẩn nghe đến ngành đặc biệt không còn xáo trộn lo lắng nữa.
Trên đời này ma quỷ ở khắp mọi nơi, ngành đặc biệt tồn tại còn có cái gì chưa thấy?
"Được!"
Bởi vì là người trong cuộc, Hoắc tư Cẩn sau khi ra ngoài liền đưa bánh bao sữa giao cho Hoắc tư tước, để Hoắc tư tước cùng Hoắc tư Thần mang theo bánh bao sữa trở về, hắn cùng Bạch Minh Tư ở lại bên ngoài tòa nhà bỏ hoang chờ ông nội Bạch và người của ngành đặc biệt đến.
Bánh bao sữa được ăn no, cả thời gian ở trên xe về đến nhà đều là nằm ngáy o o.
Có lẽ là sợ ngủ quá lâu các anh sẽ lo lắng, nên đến bữa tối thì bánh bao sữa mở một con mắt nhắm một con mắt đứng lên, được anh ba ôm xuống lầu ăn cơm chiều.
Hoắc trầm Lệnh nhìn bộ dáng buồn ngủ đáng yêu của bánh bao sữa, trong nháy mắt bị hấp dẫn.
Hắn cảm thấy có lỗi với bánh bao sữa, con trai cả đã nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho hắn biết, cho nên lúc này bánh bao sữa đi xuống hắn cũng không nhắc tới một lời về chuyện đó, chỉ ôm bánh bao sữa tập trung ăn cơm.
"Tể Tể nếu như không đói bụng, thì có thể ăn ít một chút."
Hắn hiện đã hiểu rõ ràng, bánh bao sữa chỉ cần ăn quá nhiều, bất kể là ăn ma quỷ hay ăn đồ ăn bình thường thì dạ dày đều giống như không đáy, ăn uống no đủ rồi thì một giây sau có thể biến thành vua ngủ.
Hắn vẫn hi vọng bánh bao sữa giống một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi bình thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi đùa nên ngủ đủ, không ăn uống quá độ.
Bánh bao sữa nằm ì ở trong ngực cha, nhẹ nhàng nũng nịu.
"Ba ba, Tể Tể không ăn, Tể Tể không đói bụng ~~~"
Hoắc trầm Lệnh cưng chiều cười cười, dùng khăn giấy lau miệng cho bé.
"Được, vậy Tể Tể ngủ đi, cha ôm con ngủ."
Bánh bao sữa cũng không quên mọi người trong nhà còn đang dùng cơm.
"Cha ăn đi, Tể Tể trở về phòng tự ngủ là được."
Hoắc trầm Lệnh đi làm bận quá, hiếm khi có được thời gian cùng con gái bảo bối của mình ăn cơm, không đành lòng buông tay.
"Không cần, Tể Tể cứ ngủ đi, cha một tay cũng có thể ăn cơm."
Bánh bao sữa: "......"
Được nha!
Bánh bao sữa quá thèm ngủ, một lần nữa biển diễn cho mọi người trong nhà thấy thế nào là vua ngủ.
Hoắc tư Cẩn cảm khái: "Tể Tể thật dễ chăm, quá ngoan."
Hoắc tư tước cũng gật đầu: "Đúng vậy a, đâu có giống tư Thần, khi còn bé ngủ một giấc...... bị đánh cũng tuyệt đối không nhắm mắt lại!"
Hoắc tư Thần: "Cho nên? Anh hai, anh thừa dịp em còn nhỏ xíu mà đánh em?"
Hoắc tư tước: "Nếu không thì sao? Nếu không thì đánh anh trai chắc?"
Hoắc tư Thần: "......"
Cho nên là được đánh em trai?
Mấu chốt chính là...... Hắn là con trai nhỏ nhất trong nhà rồi!
Về phần em gái...... bánh bao sữa mềm mại như vậy đáng yêu như vậy, hắn làm anh còn yêu thích không hết đâu!
Hoắc tư Thần đầy phiền muộn.
Liếc mắt một cái liền thấy cái lồ ng sắt nhỏ đặt ở góc tường, bên trong nhốt con thỏ màu đen, bên ngoài còn dán không ít lá bùa.
Hoắc tư Thần ăn no giơ tay lấy giấy ăn lau miệng sạch sẽ.
Sau đó xê dịch cái ghế lui về sau, đứng dậy đi về phía con thỏ.
Vừa đi vừa hỏi Hoắc tư Cẩn.
"Anh cả, con thỏ này là đực hay cái?"
Tốt nhất là con đực, biến thành em trai để hắn được đánh đòn!
Con thỏ bị giam trong chiếc lồ ng: "......"
Cái quái gì thế!
Là có ý tưởng xấu đối với lão tử phải không?
Nhân yêu khác nhau!
Không có kết quả tốt!
Hoắc tư Cẩn vẫn đang ưu nhã ăn cơm, nghe vậy lắc đầu.
"Không biết."
Hoắc tư tước cười: "Em mở chiếc lồ ng nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Hoắc tư Thần chần chờ: "Nhỡ nó chạy mất thì sao?"
Hoắc tư tước chắc chắn thỏ đen sợ bánh bao sữa, bánh bao sữa không lên tiếng, thỏ đen khẳng định không dám chạy.
"Yên tâm, có Tể Tể ở đây."
Thỏ đen: "......"
Có bản lĩnh thì đơn đấu a!
Lấy một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi ra hù dọa đại gia, còn được tính là nam nhân sao?
Còn không bằng một con thỏ đâu!
Thỏ đen thất thần một chút, lồ ng sắt bị Hoắc tư Thần mở ra, hắn đưa tay bắt lấy chân sau của con thỏ đen, đem thỏ đen từ bên trong lôi ra.
Thỏ đen kịch liệt giãy dụa, há miệng liền muốn chửi ầm lên.
Chỉ là khi nhìn thấy bánh bao sữa đang ở trong ngực Hoắc trầm Lệnh lại phi thường sáng suốt mà ngậm miệng lại.
Tính toán một chút!
Không cần cùng trẻ con nhân loại so đo làm gì?
Dù sao mệnh cũng quan trọng hơn không phải sao?
Thỏ đen chỉ trong một giây cảm khái mệnh của mình lớn hơn tất cả thì ở phía sau bị đứa nhỏ nhân loại nâng lên, sau đó đứa trẻ con nhân kia thế mà nhìn chằm chằm bộ vị tư mật của nó, còn nhìn rất cẩn thận, nó triệt để bị công phá.
"A a a a!"
Hoắc tư Thần biết cái con thỏ đen này là yêu quái, nhưng nhất thời lại quên mất.
Lúc thỏ đen rít lên tiếng chói tai vang lên khắp toàn bộ đại sảnh, Hoắc tư Thần vô thức buông tay ra.
Nhưng hắn còn chưa thấy rõ giới tính của thỏ đen, trước khi buông tay còn sờ s0ạng một cái.
Thỏ đen cứng ngắc nửa giây.
Giống như bị định trụ.
Sau đó hoàn hồn, điên cuồng thét lên.
"A a a a!"
"Dám sờ thỏ đại gia, thỏ đại gia cắn chết ngươi!"
"Ta ……(chửi tục)! Liền thỏ đại gia đều không buông tha!"
"Cắn chết ngươi!"
......
Thỏ đen ngao ngao kêu to, bởi vì Bạch Minh Tư ở trên người nó hạ cấm chế, cho nên nó chỉ có thể bảo trì dáng vẻ của con thỏ lớn chừng bàn tay.
Cho nên cho dù hung ác muốn bổ nhào qua cắn người, thì nhìn thấy cũng rất dễ thương.
Nhưng mà giọng của nó lại rất lớn!
Giống như tiếng heo lúc bị mổ thịt!
Bánh bao sữa bị đánh thức.
Bé từ trên đùi cha bò xuống, lật đật đi về phía anh ba.
Bởi vì bị đánh thức, cho nên cả người như là bị mộng du, đi đường cũng lung la lung lay, nhìn bé béo múp míp như một quả cầu cực kỳ đáng yêu.
Thỏ đen đang hung hãn, nhìn thấy bánh bao sữa liền ngay lập tức đứng im như pho tượng.
Bánh bao sữa ngồi xổm ở trước mặt anh ba: "Anh ba, anh thích Tể Tể tặng quà cho anh không?"
Hoắc tư Thần: "A? tặng quà cho anh? Cái con thỏ điên này?"
Bánh bao sữa sửng sốt một chút, mắt đang buồn nhủ trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh.
Bé nhìn về phía con thỏ đen đang đứng im: "Ngươi điên rồi?"
Thỏ đen: "...... Không có...... Không có, ta cảm thấy...... người anh này của tiểu đại nhân khả năng...... Đầu không bình thường."
Đứa nhỏ nhân loại bình thường thì không có khả năng đi sờ m3nh căn của thỏ!
Cho nên không phải nó điên rồi!
Mà là đứa nhỏ nhân loại này điên rồi!
Bánh bao sữa nhíu mày, âm thanh mềm mại nhanh chóng lạnh đi, sau đó biểu lộ trở nên đặc biệt hung ác.
"Anh ba của Tể Tể rất thông minh, người có vấn đề là ngươi! Ngươi lại nói xấu anh ba một câu xem, Tể Tể ăn ngươi! Lại tìm quà đưa cho anh ba sau!"
Thỏ đen trừng đôi mắt thỏ thật to:...... Là anh ba ngươi sờ thỏ a!
Bánh bao sữa sữa hung hăng tiếp tục đe dọa.
"Hiện tại ngươi là thỏ của anh ba, phải bảo vệ anh ba, anh ba muốn ngươi làm cái gì ngươi đều phải làm! Làm tù binh thì phải có tự giác của tù binh, nếu không thì để anh cả đem ngươi làm thành đầu thỏ cay ăn!"
Thỏ đen giận mà không dám nói gì, ủy khuất, xấu hổ, kỳ quái mở miệng.
"Thế nhưng tiểu đại nhân, hắn sờ ta mà!"
Thỏ đen tách chân ra, để bánh bao sữa biết đứa nhỏ nhân loại kia là sờ s0ạng nó chỗ nào!
Đó có phải là chuyện của người bình thường không?
Sau đó, Thỏ đen bị người nhà họ Hoắc quần ẩu!