Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cinis
Beta: Hạ Y
_____
Vườn hoa của cửa hàng búp bê rất lớn nhưng trước kia Yến Lâu lại chưa từng tới nơi này.
Hoa trong vườn nở rộ rực rỡ, hơn nữa có tạo hình rất đa dạng: có dây mây được cắt tỉa thành hình thiếu nữ mặc váy dài, có loài hoa thân leo được uốn thành cổng vòm, có cây cổ thụ treo xích đu và nhà cây.
Những thứ này đều do đám búp bê chăm sóc, bình thường nơi đây cũng là công viên trò chơi của họ, đối với trẻ con cũng rất có lực hấp dẫn, ít nhất thì dọc theo đường đi cái đầu nhỏ của Glen vẫn luôn liên tục xoay ngang xoay dọc, nhìn không chớp mắt.
Yến Lâu dẫn họ đi tới chòi nghỉ mát nhỏ, đám búp bê mang trà và món tráng miệng lên rất nhanh.
“Thời gian tôi tiếp nhận cửa hàng búp bê rất ngắn, hơn nữa trước đó tôi không có kinh nghiệm chế tạo búp bê.”, Yến Lâu đi thẳng vào vấn đề: “Tay nghề không tốt khiến tôi rất mệt mỏi và phiền nhiễu, vậy nên tôi muốn thuê Vivian đến dạy tôi một vài kỹ xảo may vá trong một thời gian. Đương nhiên là tôi sẽ không bắt cô phải làm không công đâu, mỗi ngày tôi sẽ cho cô mười điểm làm tiền lương.”
Tiền lương một ngày mười điểm đã cực kì cao rồi, ít nhất là có rất ít người ở trong thành Angoes sẽ trả cái giá này, chủ tiệm quả nhiên là rộng rãi hào phóng y như trong lời đồn.
Vivian trầm mặc một lát rồi bình tĩnh nói: “Nếu như ngài nói đến chuyện may vá thì tôi có thể cho ngài một vài lời khuyên, nhưng kỹ xảo quá mức phức tạp thì tôi cũng đành bó tay mà thôi.”
Yến Lâu cười nói: “Đương nhiên sẽ không quá khó khăn, chỉ là chế tạo mấy con búp bê nhỏ đáng yêu mà thôi.”
Vẻ mặt Vivian thả lỏng, cô bé rất lo rằng mình không thể nào đạt được yêu cầu của chủ tiệm, nhưng nếu chỉ là mấy con búp bê nhỏ thì cô bé vẫn có thể làm được.
Hai người họ nói mấy câu bàn bạc chính sự xong thì Glan đã trưng vẻ mặt mong đợi hỏi: “Chủ tiệm chủ tiệm, chúng tôi có thể chơi đùa cùng với các búp bê trong vườn hoa không?”
“Đương nhiên là có thể rồi.”, Yến Lâu nói: “Có các bạn nhỏ đáng yêu tới làm bạn thì họ sẽ rất vui đấy.”
Glan nhăn mũi rồi nghiêm túc nói: “Tôi không phải người bạn nhỏ, tôi đã có thể giúp ba mẹ làm việc rồi, là người bạn lớn!”
Yến Lâu buồn cười gật đầu: “Được rồi, là người bạn lớn. Mọi người cứ chơi thoải mái đi, muốn ăn cái gì thì bảo búp bê lấy cho, bếp trưởng trong cửa hàng nấu ăn rất ngon đấy.”
Glan hớn hở kéo Vivian đi, cô bé đã không chờ nổi nữa mà muốn đi ăn thử xem. Nhà cô bé mở quán mì nên tất nhiên sẽ càng chú ý đến đồ ăn ngon hơn, ít nhất phải hiểu rõ đối thủ cạnh tranh tiềm tàng nhiều hơn một chút.
Nếu như có thể vẫn là phải mời chủ tiệm đến quán mì nhiều hơn một chút, nhà họ cũng phải kiếm tiền chứ!
Hai người bạn nhỏ nắm tay nhau tham quan vườn hoa, Yến Lâu ngồi bên trong chòi nghỉ mát uống trà, thuận tiện suy nghĩ xem chút nữa nên làm quà sinh nhật cho Nicholas như thế nào.
Ngồi một lúc thì đột nhiên Yến Lâu chợt nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh nhỏ bé, cậu vừa định quay đầu lại xem thì một quả cầu nhung màu vàng nhạt đã nhảy tới trước mặt cậu rồi.
Yến Lâu vội vã đón lấy Dorothy rồi cười hỏi: “Em tới từ khi nào thế?”
Dorothy lăn tròn trong tay cậu, khuôn mặt tươi cười này thêu nên từ chỉ nên cô nhóc chỉ có một vẻ mặt này mà thôi, đường nét đơn giản trên mặt cô nhóc dồn đến dồn đi như muốn làm ra vẻ mặt khác vậy, nhưng kết quả thử nghiệm lại khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Yến Lâu bị cô nhóc chọc cười nên quên mất luôn âm thanh kỳ quái lúc này. Cậu đưa tay ra vuốt lên khuôn mặt tươi cười nhiều nếp nhăn của Dorothy rồi nói: “Đừng sốt ruột, bây giờ em còn nhỏ, chờ em lớn thêm một chút nữa là có thể điều khiển được rồi. Nhưng đúng là bây giờ cơ thể của em quá đơn giản rồi, chờ em thăng cấp thì tôi sẽ đổi một thân thể khác cho em.”
Thân thể hình cầu của Dorothy phồng lên một cái, cô nhóc sốt ruột kêu lên một tiếng lanh lảnh: “Chít!”
Yến Lâu nhíu mày, cô nhóc nóng lòng muốn nói chuyện sớm trước thời hạn hay sao thế này? Xem ra Dorothy rất không vừa ý với thân thể này nhỉ?
Cậu buồn cười chọc chọc vào thân thể mềm mại đàn hồi của Dorothy rồi nói: “Tôi không lừa em đâu, tôi sẽ đổi cho em một cơ thể thật đẹp mà.”
Dorothy dùng âm thanh vừa mới có được kêu “Chít! Chít!” rồi nhảy nhót khắp nơi, điên cuồng khiến Yến Lâu mất tập trung, cô nhóc vừa nhảy nhót vừa dùng đôi mắt cong cong híp híp lén lút nhìn ra phía sau.
Một lát sau, bỗng nhiên cô nhóc nhảy từ trên bàn xuống, không nói một tiếng lăn ra bên ngoài như một làn khói.
Yến Lâu ngơ ngác, lúc cậu vừa định đứng dậy thì bỗng nhiên cảm thấy không đúng.
Cậu quay đầu nhìn lại, mấy con búp bê gỗ cao chừng một bàn tay nhanh chóng vừa lôi kéo nhau vừa cười đùa trốn đi mất. Ánh mắt của cậu hạ xuống đuôi tóc của mình, tóc dài đen nhánh và dây leo xanh biếc tết vào cùng nhau, kiểu dáng cũng khá đẹp.
Yến Lâu tức đến cười ra tiếng, cậu nhớ ra mấy con búp bê gỗ nhỏ này là ai rồi, chính là mấy đứa nhóc cách tủ kính chào hỏi cậu trong ngày đầu tiên cậu tới nơi này, có người nói tụi nhóc này cực kì nghịch ngợm thích gây sự.
Bây giờ thì có vẻ cậu biết mấy đứa nhóc này nghịch ngợm đến thế nào rồi, cậu tới nơi này lâu như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người dám trêu chọc cậu như vậy đấy.
À, không đúng, còn có Dorothy nữa, chắc chắn nhóc con xấu xa này cũng tham dự vào trò này rồi.
Cậu thong thả ngồi xuống, nhành dây leo xanh biếc trên tóc cậu khô héo rồi điêu tàn.
Mấy con búp bê gỗ nhỏ cợt nhả chạy ra bên ngoài, chạy một lúc thì đột nhiên thấy không đúng. Bọn nó cúi đầu nhìn lại thì phát hiện mình chân mình đang chạy trong không khí, mà bên hông thì bị một sợi tóc mỏng manh đen bóng mát lạnh quấn lấy từ lúc nào không biết.
“Ui chao.”, Đám búp bê gỗ nhỏ nhìn nhau rồi bất đắc dĩ buông tay, ngoan ngoãn từ bỏ giãy dụa bị bắt trở lại.
Dorothy cũng bị bắt được, nhưng khác với đám búp bê gỗ nhỏ đã là phạm nhân chuyên nghiệp, đây là lần đầu tiên Dorothy làm chuyện xấu bị bắt được, lúc bị kéo về còn không từ bỏ giãy dụa.
“Chít!”
Mấy đứa nhóc bị bắt kéo lại trên bàn, sợi tóc lạnh lẽo chậm rãi khôi phục lại độ dài vốn có.
Đám búp bê gỗ nhỏ rất có tình đồng chí sờ sờ Dorothy đang chột dạ, cũng làm thành một bức tường che Dorothy ở phía sau.
Yến Lâu dở khóc dở cười: “Sao lúc này mấy đứa lại có trách nhiệm thế hả? Lúc làm chuyện xấu sao không nghĩ nhiều một chút hả?”
Đám búp bê gỗ nhỏ cúi đầu chột dạ chọc hai ngón tay nhỏ vào nhau, Dorothy ỉu xìu xìu co lại thành một cục.
“Sau này còn dám làm chuyện xấu nữa không?”
Dorothy chột dạ vặn vẹo uốn éo, vặn đến một nửa thì phát hiện đám đồng bọn nhỏ của mình đang gật đầu.
Dorothy: “???”
Yến Lâu tức đến cười ra tiếng, cậu lần lượt chọc vào đầu của từng búp bê một rồi nói: “Còn dám nữa hả? Xin rút kinh nghiệm để lần sau cứ thế đúng hay không?”
Đám búp bê gỗ nhỏ cười vui vẻ, da mặt dày cực kì.
Cậu nắm Dorothy ra rồi đặt lên vai mình: “Thế này là không được rồi, phải dạy cho mấy đứa một bài học mới được.”
Cành tử đằng buông xuống rồi trói đám búp bê gỗ lại, sau đó treo đám nhóc ở trong chòi nghỉ mát.
Yến Lâu nói: “Mấy đứa ở đây tự kiểm điểm lại đi, chờ hừng đông mới được xuống.”
Đám búp bê gỗ nhỏ cũng không sợ trừng phạt như vậy, đám nhóc ngoan ngoãn nhìn theo Yến Lâu rời đi, sau đó đung đưa dây leo va vào nhau, trong chòi nghỉ mát đều là tiếng búp bê va chạm “cốp cốp”, đám nhóc bị treo còn cười rất vui vẻ.
Yến Lâu cầm thân thể tròn xoe của Dorothy, cậu kiên trì dặn dò: “Mấy trò đùa dai nho nhỏ thì ta có thể khoan dung, nhưng biết sai mà không sửa thì không phải là việc tốt đâu, thời gian này em đi theo bên cạnh Hughes đi, không được chạy lung tung, cũng không được đi tìm búp bê nhỏ chơi nữa.”
Dorothy xoay người đi, chĩa cái mông về phía cậu.
Yến Lâu đau đầu, búp bê nhỏ là một đám con nít nghịch như quỷ, thế nhưng năng lực của họ có hạn nên Yến Lâu không quá lo lắng. Nhưng Dorothy không giống vậy, cô nhóc có tiềm lực rất lớn, hiện tại lại đang là lúc hình thành tính cách, nếu cô nhóc học mấy thứ không tốt với đám búp bê gỗ nhỏ thì sau này cậu sẽ đau đầu lắm cho coi.
Nhưng Yến Lâu thực sự không biết cách nuôi dạy một đứa trẻ nên cậu chỉ có thể gửi hy vọng vào Hughes.
Cậu đưa Dorothy đến trên tay Hughes rồi dặn nó trông kĩ cô nhóc, sau đó Yến Lâu lại nhớ tới vườn hoa nhỏ.
Vài con búp bê gỗ nhỏ đang nỗ lực vượt ngục, nhưng trên dây leo có bám âm khí của Yến Lâu nên cho dù họ có giãy dụa thế nào thì cũng không thoát ra được.
Nhìn đám búp bê gỗ nhỏ giãy dụa nửa ngày cuối cùng cụt hứng từ bỏ, Yến Lâu khẽ mỉm cười, nếu đã là trừng phạt thì làm sao có thể để họ chạy trốn dễ dàng thế được?
Chỉ mong mấy đứa nhóc này có thể nhận được một bài học, sau đó ngoan ngoãn một chút là tốt rồi.
Ít nhất trong lúc nhận sai thì thái độ không thể ngang ngạnh như vậy được.
Glan cùng Vivian đi dạo một vòng quanh vườn hoa nhỏ rồi ôm một đống đồ ăn vặt và món tráng miệng từ phòng bếp trở về.
“Ngài chủ tiệm.”, Glan nhìn thấy cậu từ xa đã cao giọng kêu lên: “Đầu bếp trong cửa hàng của ngài thật sự nấu ăn rất ngon đó! Có điều nếu làm mấy món mì phở thì vẫn là nhà chúng tôi giỏi hơn một chút, nếu ngài rảnh rỗi thì có thể đến thử xem nha.”
Cô bé này đúng là không lúc nào quên PR cho cửa hàng nhà mình.
Yến Lâu buồn cười nói: “Có sản phẩm mới thì nói cho tôi biết nhé.”
“Được, một lời đã định!”, Glan lập tức nói, cứ như sợ cậu sẽ đổi ý vậy.
Vivian vừa ôm bánh ga tô nhỏ vừa nghiêm túc nói: “Ngài chủ tiệm, ngài muốn bắt đầu học may ngay từ bây giờ không? Tôi có thời gian.”
Yến Lâu nói: “Không vội, cô cứ đi về trước nói với bà nội cô một tiếng đi đã, ngày mai chúng ta bắt đầu sau.”
“Được, ngài chủ tiệm, tôi sẽ tới đúng giờ.”
Dáng vẻ của cô bé trịnh trọng như vậy khiến Yến Lâu cũng không nhịn được mà nghiêm túc hơn.
Rõ ràng chỉ là một giao hẹn nhỏ với hai người bạn nhỏ mà thôi, vậy mà đến cuối cùng cứ như đang bàn bạc chuyện quốc gia đại sự gì vậy, Yến Lâu cũng có chút dở khóc dở cười.
Tiễn hai bà cụ non đi thì vẫn còn một lúc nữa trời mới sáng, cửa hàng búp bê cũng sắp đến giờ đóng cửa rồi.
Yến Lâu không có chuyện gì cần làm gấp nên lúc này càng nhàn rỗi.
Cậu dứt khoát đi dạo một vòng ở trong vườn hoa, nơi này không chỉ có búp bê nhỏ nghịch ngợm gây sự mà còn có những búp bê khác đi ra ngoài thả lỏng nữa, ví dụ như Đa Đa và Dương Dương mà cậu quen thuộc chẳng hạn.
Yến Lâu kinh ngạc nhìn con búp bê bùn xiêu xiêu vẹo vẹo trước mắt, cậu không ngờ Dương Dương vừa thu được thân thể mới đã có thể đi vào cửa hàng búp bê, càng không ngờ hình dáng của Dương Dương còn xấu hơn cả lần trước cậu thấy nữa.
Đa Đa giận dỗi nhìn cậu hỏi: “Lúc nào ngài có thể thay thân thể mới cho em trai tôi vậy? Đám người chơi này không đáng tin cậy chút nào, càng làm càng xấu.”
Nói xong nó kéo Dương Dương tiến lên, vừa cử động một cái thì mấy cục bùn đã rơi xuống “ào ào ào” rồi.
Yến Lâu: ……
“Tôi sẽ làm nhanh thôi.”, Yến Lâu bất đắc dĩ nói, búp bê vải cậu còn chưa học được đây này, bây giờ lại đòi làm búp bê bùn nữa thì sợ là hơi khó xử cho cái tay vụng về của cậu rồi.
Đa Đa nhìn em trai mình vừa nát vừa xấu còn cả ngày cười ngây ngô mà thở dài thườn thượt.
Góc áo của Yến Lâu bị người khác nhẹ nhàng kéo một cái, sức kéo rất nhẹ, lộ ra sự cẩn thận nhút nhát của người đó.
Cậu hơi cúi đầu thì nhìn thấy nhóc con xấu xấu đó đang giơ một đóa hoa đỏ rực thật to lên: “Tặng hoa cho chủ tiệm nè.”
Yến Lâu nhìn thấy linh hồn bên trong cơ thể của búp bê bùn, đứa trẻ từng bị lửa thiêu thành tro tàn đang mở to đôi mắt đen bóng long lanh ngập nước nhìn cậu, dưới đáy mắt đứa nhỏ là sự vui mừng trong suốt không lẫn một chút tạp chất nào cả.
Yến Lâu trầm mặc đón nhận đóa hoa rồi dịu dàng sờ sờ đầu của nó: “Cảm ơn Dương Dương, tôi thích lắm.”
Dương Dương hé miệng nở nụ cười, trên gương mặt làm từ bùn lại xuất hiện một vết rạn nứt thật nhỏ.
Yến Lâu co rút khóe miệng, cậu chột dạ đó.
Xem ra việc học tập chế tạo búp bê bùn cũng phải xếp vào thời khóa biểu thôi, bắt đứa trẻ đáng yêu như thế phải ở trong thân thể bùn đất xấu xí như vậy thì đến Yến Lâu cũng thấy lương tâm bất an.