Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Teade
Beta: Hạ Y
_____
Trên đường đến phòng ăn, Yến Lâu chạm trán một con mèo béo.
Khi cậu đi trên hành lang dài đi xuyên qua vườn hoa, cậu nghe được tiếng “meo” quen thuộc, mềm mại, còn càng lúc càng gần.
Nicholas nhìn vườn hoa, cười nói: “Mèo mà cậu muốn thấy đến rồi.”
Quả đúng thế, một cái đầu mèo màu cam quen thuộc nhô ra khỏi bụi hoa, sau đó, là một cái đầu mèo càng lớn càng tròn hơn nữa.
“Meo!” Trông thấy Yến Lâu, Kẹo Mềm hưng phấn kêu một tiếng, vui vẻ chạy về phía cậu, bấu hai móng vào gấu quần cậu rồi trèo lên, biểu thị rất rõ ý muốn được ôm.
Yến Lâu buồn cười sờ sờ đầu nó: “Tao tưởng mày là một bé vô tâm, không ngờ là còn nhớ tao này.”
Kẹo Mềm cọ điên cuồng vào người cậu, được sờ đầu thì lập tức trèo lên giày cậu như thể cậu không ôm nó sẽ không đứng dậy. Yến Lâu đang định ôm lấy nó, đột nhiên cảm giác được sức nặng trên chân còn lại, cậu cúi đầu nhìn, là con mèo béo đập vào đầu cậu lần trước.
Màu lông và hoa văn trên người con mèo béo này rất giống Kẹo Mềm, nếu không phải hình thể của nó quá to, nhìn hai đứa chẳng khác gì song sinh. Nhưng Yến Lâu cảm thấy nó giống Kẹo hơn, nhất là thần thái kiêu căng kia, đúng là giống y như đúc.
Mặc dù biết là không thể nhưng Yến Lâu vẫn không nhịn được nghĩ rằng, có phải Kẹo đầu thai đến đây tìm cậu hay không?
“Meo.” Mèo béo nghiêng đầu nhìn cậu, giơ chân trắng giẫm lên giày cậu, mắt tròn màu ngọc bích hơi híp lại như đang nói: có muốn ôm trẫm hay không, đồ ngốc tự xem mà làm đi!
Yến Lâu làm gì được đây? Dĩ nhiên là mỗi tay ôm một em rồi!
Cậu ôm Kẹo Mềm thì dễ, nhưng bàn tay ôm con mèo béo khác lại gặp trục trặc. Cậu ôm lấy bụng mèo nhấc lên … không nhấc nổi, sức nặng trên tay mình khiến cậu hơi giật mình, cậu tưởng cùng lắm là năm ký, ai ngờ…
Có vẻ là vẻ mặt giật mình của cậu quá rõ, mèo béo phẫn nộ “meo” một tiếng, quay đầu đặt mông ngồi lên chân cậu, tự bế.
Nicholas bật cười, nói: “Gần đây hai đứa nó đều được nuôi trong cung, ăn nhiều quá, đầu cũng to ra.”
“Đúng là thần không nghĩ đến.” Yến Lâu cười khẽ, cúi người ôm mèo béo lên, lần này đã chuẩn bị rồi thì dễ hơn: “Thần tưởng là lông nó bồng bềnh thôi, ai ngờ béo thật. Mèo bình thường đâu nặng như thế, nó ăn gì vậy?”
“Nguyên liệu nấu ăn có năng lượng tinh khiết sưu tầm từ nhiều thế giới, mặc dù ăn không nhiều nhưng hiệu quả rất rõ ràng.” Nicholas nói: “Kẹo Mềm cũng sắp tăng cấp rồi.”
“Đúng vậy.” Yến Lâu cười tủm tỉm ôm hai cục nặng trịch đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa hỏi: “Con mèo này tên gì?”
Nicholas chần chừ một lát, nhớ đến nữ hầu hay gọi là “bé mập”, “bé bự mập”, “mập mập” và những cái tên khác na ná như thế, nói: “Vẫn chưa có, hay là cậu đặt đi?”
Yến Lâu ngẫm nghĩ, cúi đầu hỏi mèo béo: “Tên là Kẹo Viên hay là Kẹo Dẻo đây? Ừm, tên là Kẹo Dẻo đi, nghe có vẻ xinh xắn thon thả hơn một tí.”
“Méo!” Mèo béo mập bị gọi là Kẹo Dẻo, bất mãn đạp cậu mấy cái, chắc chắn con sen hai chân này không nói cái gì hay cả! Hừ!
Nicholas bật cười lắc đầu: “Cậu rất thích mèo?”
Nụ cười của Yến Lâu cứng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Cũng bình thường, nhưng mà thần thích mèo cam như thế này, trước đây thần cũng có một con mèo không khác nó là bao, đáng tiếc là chết sớm quá.”
Kẹo hung dữ là màu sắc ấm nóng nhất trong ký ức của cậu, cũng là vết thương không thể đụng vào.
Cậu cúi đầu nhìn Kẹo Dẻo béo phì, nghĩ thầm nếu nó thật sự là Kẹo đầu thai thì tốt rồi, ít nhất nhìn hình thể bên ngoài, Kẹo Dẻo được nuôi ở hoàng cung rất tốt, may mắn hơn Kẹo phải làm mèo hoang lưu lạc nhiều.
Nicholas nói được làm được, y bảo đầu bếp hoàng cung chuẩn bị cho Yến Lâu một bàn ăn đầy thức ăn, y chỉ ăn một ít, còn lại đều để Yến Lâu ăn.
Hai con mèo cũng có thức ăn cho mèo được chế tạo riêng, bình thường chúng nó thích chạy theo Nicholas, hôm nay lại vây quanh Yến Lâu không rời, nữ hầu chỉ có thể cầm bát thức ăn cho mèo đến bên cạnh Yến Lâu.
Sự hấp dẫn của năng lượng tinh khiết với Yến Lâu tương đối lớn, cậu nhìn thức ăn cho mèo mấy lần, khó khăn lắm mới khống chế được bản thân rục rịch bằng lý trí.
Chậc, người không bằng mèo!
Thực tế là Nicholas cân nhắc tới thể chất của Yến Lâu, bàn đồ ăn này cũng có năng lượng được trộn vào, nhưng không rõ ràng như thức ăn cho mèo của Kẹo Mềm mà thôi.
Hai người vừa ngồi xuống, Brian bèn bước vào báo cáo: “Bệ hạ, Elena đến rồi.”
Nicholas khựng lại, mặt mày lạnh hơn một chút: “Cô ta nhận được tin nhanh đấy… bảo cô ta đến phòng họp, chờ những người khác rồi cùng họp sau.”
“Vâng!”
Nicholas lại nói với Yến Lâu: “Cậu cũng phải đi.”
“Đi họp? Thần ấy à?” Yến Lâu sửng sốt, đây được coi là việc riêng của thế giới Hắc Ám, còn cậu chỉ là một nhân viên ngoài biên chế.
“Cậu cũng là người tham dự chuyện này, nghe là được rồi, không cần phải xen vào những chuyện khác.” Nicholas nói: “Hơn nữa cậu không thể cứ ở lì trong nhà được, vẫn phải làm quen với các nhân vật tai to mặt lớn trong các thành, sau này sẽ tiện hơn.”
Yến Lâu gật đầu cười nói: “Thần hiểu rồi, cảm ơn bệ hạ.”
Qua một tiếng, các quan viên và thành chủ ở các thành lớn lục tục kéo đến, Yến Lâu đi theo Nicholas đến phòng họp.
Người trong cuộc họp ngồi thành vòng tròn, khoảng gần bốn mươi người, hai người ngồi ở hai bên ghế chủ là một nam một nữ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây chính là hai bộ trưởng đối ngoại, Dulce và Elena.
“Tham kiến bệ hạ!” Mọi người đứng dậy cúi chào.
Nicholas phất tay nói: “Ngồi đi.”
Yến Lâu thấy Soy trong đám người, bèn ngồi xuống cạnh Soy.
Soy thì thầm: “Tôi còn đang nghĩ xem cậu Yến có đến hay không, không ngờ là cậu đã đến từ trước rồi.”
“Đúng lúc.” Yến Lâu nói: “Vừa hay tôi đang tham gia cuộc thi ẩm thực ở thành Sevidro.”
“Tình hình sao rồi?”
Yến Lâu nói ngắn gọn: “Bệ hạ không sao cả, ngài Sisen đã đi bắt dư đảng của Quang Minh Thần Giáo ở trong thành Sevidro rồi.”
Khi hai người nói chuyện, đám người Dulce ân cần thăm hỏi sự an toàn của Nicholas, sau đó bắt đầu thảo luận nên tiêu diệt tận gốc Quang Minh Thần Giáo như thế nào.
Lúc trước mặc dù Quang Minh Thần Giáo truyền bá lời không hay, chiêu mộ phát triển giáo đồ khắp nơi nhưng đây là lần đầu tiên tổ chức ám sát Nicholas, hơn nữa còn làm ở khu náo nhiệt người qua kẻ lại, cho dù Sisen phái người đi trấn an ngay nhưng lời đồn lan ra ngoài rất nhanh, chẳng những làm cho dân chúng phẫn nộ khủng hoảng mà cũng ảnh hưởng đến thần kinh cũng những tên ngồi trên cao.
“Bây giờ Quang Minh Thần Giáo càng lúc càng ngang ngược, dám ám sát bệ hạ ngay trên đường, lần này không thể dung túng cho bọn họ được nữa!” Một người đàn ông trung niên để râu dài thô lỗ nói: “Phải tìm được hang ổ của bọn chúng, tiêu diệt bọn chúng ngay!”
Một người đàn ông có bọng mắt xanh đen, vẻ mặt tái nhợt như thận hư nói: “Vấn đề là nên làm gì để tìm được bọn họ, mọi người không tìm thấy, ông giơ nắm đấm đi đánh không khí chơi à?”
Người đàn ông trung niên râu dài hừ lạnh một tiếng với tên miệng tiện kia, không muốn tính toán với người kia.
Elena ngồi phía trên bỗng nhiên lên tiếng: “Nhiều năm như thế rồi mà Quang Minh Thần Giáo không hề có động thái bất thường nào, bỗng nhiên lần này lại tiến hành ám sát, ai biết mục tiêu chân chính có phải bệ hạ không? Lỡ như bị người nào đó liên lụy, cũng chưa chắc không phải.”
Mọi người im lặng, không ai nói chuyện trong thời gian dài.
Trước khi đến đây, dĩ nhiên là bọn họ có hỏi thăm thông tin cả rồi, bọn họ đều biết chủ cửa tiệm búp bê mới và bệ hạ cùng gặp chuyện, bọn họ không biết rõ tính tình của người này, còn cả chuyện trước đó của Elena, nên không ai lên tiếng.
Yến Lâu bị người ta chú ý đến, vẫn bình tĩnh ôn hòa cười nói như trước: “Theo như Elena đại nhân nói, vốn là bọn họ đến ám sát ai? Tôi ấy à?”
“Thế thì lạ quá.” Yến Lâu cười cười nhìn cô ta: “Tôi vừa đến thế giới Hắc Ám chưa đầy một tháng, theo lý mà nói thì không gây thù chuốc oán với ai, Quang Minh Thần Giáo cũng chẳng có mâu thuẫn gì với tôi, ai lại chướng mắt rồi phái người đến ám sát tôi chứ?”
Vẻ mặt Elena trở nên âm u, lạnh lùng nói: “Một kẻ lai lịch không rõ như anh, ai mà biết anh gây thù với ai? Nói không chừng đó là kẻ thù lúc trước của anh.”
“Ý cô là những người này không phải giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo?” Yến Lâu nói: “Thế thì khiến cô thất vọng rồi, chính mồm bọn họ đã thừa nhận, cô có bênh vực cũng không thể thay đổi sự thật.”
“Tôi bênh vực bọn họ khi nào?” Elena nói: “Tôi chỉ cảm thấy một người ngoài như anh lại có mặt trong cuộc họp của bọn tôi không phù hợp cho lắm mà thôi.”
Yến Lâu mỉm cười không nói.
Nicholas ngồi ở ghế cao, trầm giọng nói: “Ta để cậu ấy đến, cô thấy phù hợp không?”
Vẻ mặt Elena thay đổi ngay, lập tức cúi đầu nói: “Thuộc hạ không biết, xin bệ hạ tha tội.”
Nicholas cụp mắt liếc bỏ qua đối chọi gay gắt trước đó của hai người, y nói: “Bàn chuyện chính.”
Vì thế đám thành chủ, quan viên bắt đầu nói rõ kế sách, bọn họ đồng loạt không để ý đến chút sóng gió vừa rồi.
Soy hơi nghiêng người thì thào: “Cậu to gan ghê đấy, đối đầu thẳng thừng với cô ta, không sợ cô ta giở trò ngáng chân cậu à?”
“Cho dù không đối đầu thì cô ta cũng sẽ giở trò ngáng chân tôi, không bằng công khai luôn.” Yến Lâu nói: “Huống chi cô ta cũng không kiểm soát được tôi, tôi lại mong cô ta ra tay nhiều chút, cãi nhau vài câu bằng mồm cũng chả có tác dụng gì.”
Nếu Elena thật sự ra tay làm cái gì đó, Yến Lâu còn có cơ hội túm được sai lầm của cô ta, tặng cho cô ta một ván. Đáng tiếc ngoại trừ há mồm châm chọc khiêu khích, dường như cô ta đã quên cửa tiệm búp bê rồi, khiến Yến Lâu đang chờ tiếp chiêu có hơi thất vọng.
“Elena không phải kẻ ngu dốt, gần như cô ta không hề sai trong chuyện đại sự, lần duy nhất cô ta chịu thiệt là ở cửa tiệm búp bê, cho nên cô ta mới không nhịn được mà nhắm vào cậu.” Soy khuyên: “Cậu vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn, Elena làm ăn nhiều năm như thế, đã liên hệ chặt chẽ với các chủng tộc ở hành tinh khác. Nhất là gia tộc của chủ cửa tiệm trước, thủ lĩnh Dicas của thành phố Budden xuất thân từ đó, bọn họ thân với Elena nhất, nghe nói là họ hàng xa.”
Yến Lâu đã từng nghe nói đến những gia tộc ở thế giới Hắc Ám, vì một vài công trạng nào đó của tổ tiên bọn họ nên được Nicholas tán thành, lấy tên gia tộc bằng những hành tinh đặc biệt. Mặc dù số lượng những gia tộc này rất ít nhưng lưu truyền từ xưa, lâu đời, hơn nữa thế lực khổng lồ, là lực lượng trung kiên của thế giới Hắc Ám.
Rất nhiều thành chủ xuất thân từ những gia tộc này, hai bộ trưởng đối ngoại thì lại xuất thân từ dân thường, phần lớn thủ lĩnh các thành cũng không có thế lực gia tộc. Nicholas lựa chọn những người này, ngoại trừ việc coi trọng năng lực của bọn họ, còn là để cân bằng chênh lệnh giữa gia tộc lớn và dân thường, cho người dân bình thường có càng nhiều cơ hội thăng chức.
Thành phố Angos được xây dựng chưa đến một trăm năm, bất kể là thành chủ hay là thủ lĩnh, đều không có thế lực gia tộc che chở, cho nên bọn họ luôn bị vây trong thế yếu.
Nhân lúc những người khác đang tranh cãi kịch liệt, Soy giới thiệu từng người cho cậu.
Yến Lâu phân tích những người này trong đầu một cách cực nhanh, sau đó cậu phát hiện thiếu rất nhiều người, bất kể là thành chủ hay thủ lĩnh, bọn họ cũng không đến đủ.
“Những người khác đâu?”
Soy nói: “Gần đây thành chủ của Sevidro đến thế giới khác, đang trên đường về gấp. Thủ lĩnh Cyril của thành Rhine là một thứ đồ trang trí, không thường xuất hiện trong những cuộc họp như thế này. Hẳn là Lawrence đại nhân đang ngủ đông, không có việc lớn thì không đánh thức hắn. Horace cũng thế, hàng năm anh ta cứ luôn ở trong mê cung, gần như không hề ra ngoài lộ mặt. Còn về Cách Tang thì chắc là anh ta lại tự chùi mông cho kẻ điên trong thành kia, bận lắm.”
Khi cuộc họp diễn ra được một nửa, Nicholas đã chọn ra được người sẽ đi bao vây tiêu diệt Quang Minh Thần Giáo và kế hoạch quét sạch các thành lớn.
Lúc này, có hai người vội vàng đi đến.
“Thuộc hạ đến muộn, xin bệ hạ tha tội.” Người này là Sisen đang bắt giáo đồ còn sót, cùng với một người đàn ông ôn hòa ung dung, cực kỳ xa lạ.
Soy nói khẽ với cậu: “Đây là Cách Tang, thành chủ thành Parker. Đừng thấy anh ta có vẻ hiền lành, anh ta có thể ngăn chặn trận quyết đấu giúp tên điên kia, thống trị cả thành Parker hung bạo tàn ác một cách gọn gàng chỉn chu, không chỉ là nhờ gia tộc ủng hộ ở sau lưng, mà thủ đoạn và thực lực của anh ta cũng rất đáng gờm.”
Yến Lâu gật nhẹ đầu: “Không thể đánh giá người ta qua vẻ ngoài.”
“Đúng vậy.” Soy nói: “Người càng khiêm tốn mới càng là người đáng sợ nhất.”