Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 39
Chương 39 “Quản lý Vương, thế này là sao?”
Trong phút chốc Ngụy Lệ hoàn toàn không kịp phán ứng lại được.
Nhưng trực giác của phụ nữ nói với cô ta, có thể cô ta đã làm ra một việc mà cô ta sẽ hối hận cả đời. Cô ta vội vã bước lên phía trước hỏi “Cô cút cho tôi, tôi sẽ tính sổ với cô sau!” Vương Cường lập tức trừng mát tức giận nhìn Ngụy Lệ Quản lý tài vụ, nhân viên giải quyết nghiệp vụ ở đằng sau ông ta cũng đi qua, cung kính nhìn Trần Hạo.
Nguy Lệ hoàn toàn ngơ ra.
Nói thật, cô ta thực sự cảm thấy Trần Hạo là một tên nghèo kiết xác đến đây chỉ để mở mang tầm mắt mà thôi Cho nên để không đắc tội với đôi nam nữ tré tuổi có thể mua được một chiếc xe khác kia, Ngụy Lệ đương nhiên không tiếc đắc tội với cái tên nghèo này rồi Nhưng cái tên nghèo này, sao có thể làm cho quản lý có thái độ như vậy được, vả lại anh ta thật sự có thế mua được Reventon? Ông trời ơi, anh ta có bao nhiêu tiên chứ? Đôi nam nữ trẻ kia chợt sửng sốt.
Đặc biệt là chàng trai kia, cảm thấy bán thân anh ta như đang chịu một sự sỉ nhục vô cùng lớn: “Quản lý, tôi khuyên ông tốt nhất nên làm cho rõ, tôi mới là khách hàng của các ông!” “Phải đấy, bọn tôi muốn mua Gallardo nên tìm chị này, ông đối xử với chị ấy như vậy, cẩn thận bọn tôi không mua nữa!” Cô gái kia cũng lên tiếng.
“Hai người thích mua hay không thì tùy, còn cô nữa, ai cho cô ngồi trong xe, ra ngoài cho tôi!” Vương Cường nghĩ, hai người các người mà đem so với người có thẻ đen thì tính là cái thá gì chứ. Câu sau đó là chỉ cô gái đang ngồi trên ghế lái để trải nghiệm.
“Tôi..” Cô gái kia tức giận đến trắng bệch mặt.
Lúc này Vương Cường mới cười ha ha nhìn về phía Trần Hạo: “Cậu Trần, cậu xem tiếp theo..’ Trần Hạo biết ông ta muốn hỏi mình có thể bắt đầu làm thủ tục chưa. Anh gật gật đầu, đưa thẻ qua Nhắm vào camera độc quyền, trực tiếp nhập mật khẩu “Tinh!” “Mười tám triệu bốn trăm nghìn đã được chuyển vào tài khoản!” Chớp mắt, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Cái gì?” Lần này, tất cả những người có mặt, bao gồm cả những người khác đang mua xe trong cửa hàng đều rất kinh ngạc.
Mười tám triệu bốn trăm nghìn, mua thẳng về tay chiếc siêu xe hàng đầu của Lamborghinit Đúng là giàu có! “Người này là ai? Nhìn quần áo trên người anh ta rất giản dị, mới đầu còn tưởng đến để mở mang tầm mắt thôi, mẹ kiếp, quả thực là làm sáng mắt chó của tôi luôn rồi, người ta mới thật sự là kẻ giàu có!” “Nhìn giống như sinh viên, hay là trúng vé số, mẹ ơi, trúng được bao nhiêu vậy, chắc không dưới một tỷ đâu nhỉ?” “Mẹ ơi, không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ, nếu chưa có, con muốn giới thiệu em gái cho anh ấy!” Bông chốc cửa hàng xôn xao hẳn lên, mọi người đều đưa mắt nhìn Trần Hạo.
Nhìn đến nỗi mặt Trần Hạo nóng bừng bừng.
Mà ở bên cạnh, đôi nam nữ kia đã vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể tìm được một kẽ hở để chui xuống.
Một chiếc xe của người ta có thể mua được tám chiếc Gallardo đấy. Vừa nãy còn đuổi người ta xuống xe, nghĩ lại thôi cũng cảm thấy hai má đau rát.
“Cô này, phiền cô nhường chút, tôi muốn xem lại nội thất một lần nữa..” Trần Hạo đến bên cửa xe, nhìn vào cô gái đang lưu luyến không muốn xuống xe, thản nhiên nói *À… Tôi tôi tôi!” Cô ta thực sự muốn ngồi vào xe, rồi bảo người ta lái trên đường, đến lúc đó, ánh mất của tất cá mọi người đều sẽ bị thu hút. Như vậy đối với phụ nữ mà nói, đời này cũng đủ lắm rồi.
Nhưng nghĩ đến bạn trai mình thì sao? Chỉ có thể mua một chiếc Gallardo, quả thực là yếu chết mất, aaaaaaa! Cô gái vừa xấu hổ vừa giận dữ chạy sang một bên.
Còn tất cả mọi người đều ở bên ngoài đợi Trần Hạo xem xe.
Cuối cùng, Trần Hạo xem xong bước ra khỏi xe. Đúng lúc Vương Cường ở bên này cũng làm xong thủ tục.
“Cậu Trần, đây là chìa khóa xe và cả danh thiếp nữa, sau này, nếu cậu Trần có yêu cầu gì, cho dù là trong cuộc sống, cậu Trần cứ việc căn dặn!” Vương Cường cung kính nói.
Bởi vì Trần Hạo không chí đơn giản là mua một chiếc xe, mà còn đại diện cho cả một gia tộc lớn phía sau anh nữa. Một khi đã kết thân được với cậu Trần này rồi thì Vương Cường ông ta há chẳng phải lên như diều gặp gió hay sao.
“Được, cảm ơn quản lý Vương, nói thật, giờ tôi có một việc phải phiền quản lý Vương!” Trần Hạo cười cười “Cậu cứ nói cậu cứ nói!” “Đó là cử một người lái xe về giúp tôi! Ha ha, tôi còn chưa thi bằng lái nữa…” “Hóa ra là vậy, tôi sẽ đi lo liệu ngay!” “Anh Trần, tôi lái giúp anh được không?” “Anh Trần, để tôi giúp anh nhé, người ta có bằng lái được hai ba năm rồi đấy!” “Anh Trần, anh học lái xe ở trường nào vậy?” Anh vừa nói dứt thì ngay lập tức có một nhóm fangirl vây quanh, điên cuồng bắt tay Trần Hạo, đuổi theo cả chặng đường hỏi Trần Hạo là sinh viên trường nào, học lái xe ở đâu v.v.
Trần Hạo rất qua loa lấy lệ, may mà Vương Cường làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát tự mình lái xe đưa Trần Hạo về.
Ngụy Lệ đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng Trần Hạo đang đần đi xa rồi cần cản môi, chỉ hận không thể tát vào miệng mình một cái! Mắt chó thì nhìn thấp mà, vốn tưởng chỉ là đồng thau, ai mà ngờ lại là đại gia, còn là đại gia chân chính nữa! Ngụy Lệ bất lực ngồi gục xuống đất, sự nghiệp cả đời của cô ta cũng kết thúc luôn rồi! Lại nói, sau khi Trần Hạo quay về cũng không để Vương Cường đưa mình vào trong khuôn viên trường. Suy cho cùng thì chiếc Lamborghini này thực sự quá thu hút, đi trên đường đã bị rất nhiều người chụp ảnh rồi. Nếu đi vào khuôn viên trường thì sẽ liên tục thu hút người khác liếc mắt nhìn.
Vậy thì phách lối quá. Cảm giác như đang khoe khoang sự giàu có.
Mà vừa hay cái Trần Hạo ghét nhất chính là khoe khoang mình giàu có.
Cho nên Trần Hạo bảo Vương Cường dừng xe cách trường học không xa, trong chỗ đậu xe của một công viên. Rồi Vương Cường tự mình gọi xe về.
Ôi chao, mua một chiếc xe, mình thì quá ngại để lái nó, thật là làm người ta nóng ruột mà.
Nhưng Trần Hạo thật sự vô cùng hài lòng với chiếc xe này. Quả thật là giống như đang mơ vậy.
Nhìn chìa khóa xe một chút, bận cá ngày đến khô cả họng, Trần Hạo chuẩn bị sang bên cạnh trường mua một ly trà sữa uống.
“Cô không có tiền mặt thì thanh toán điện tử cũng được!” “Xin lỗi ông chủ, điện thoại của tôi hết pin mất rồi, với lại tôi quên mang theo ví tiền, hay là thế này đi, tôi để trà sữa ở đây trước, đợi tôi về kí túc xá lấy tiền rồi quay lại…” Trần Hạo vừa mới đến thì nhìn thấy một cô gái tay xách túi trà sữa, đang nói chuyện với chủ quán Nhìn thế này, chắc là sau khi cô gái mua xong mới phát hiện là quên mang theo ví tiền, điện thoại còn hết pin, không có tiền để trả, như vậy thì đúng là ngượng rồi đây.
Nhưng mà, sau khi Trần Hạo nhìn góc nghiêng khuôn mặt của cô ấy thì không khỏi hơi sững sờ.
“Hửm? Là cô ấy?” Trần Hạo bỗng thấy vui vui Cô ấy chính là cô gái mà lần trước Giang Vi Vi gọi anh đi dọn dẹp vệ sinh, sau đó lúc nghe thấy Vương Dương nói đến chuyện mua xe, anh không cẩn thận đã dùng chổi làm bẩn đôi giày trâng của người ta Cô gái này rất xinh đẹp nhưng không nhìn người khác bằng ánh mắt đầy thành kiến như Giang Vi Vi. Nói tóm lại chính là một cô gái rất dịu dàng điềm đạm.
Cho nên Trần Hạo rất ấn tượng với cô ấy, còn nhớ rất rõ tên của cô ấy, Tô Đồng Hân! “Cô gái này, cô không thể đùa như vậy được, cô nhìn đi, mua một lần sáu ly trà sữa, trong đó còn có một ly cô đã uống mấy ngụm rồi. Cô để ở đây, lỡ như cô không quay lại thì tôi biết tìm ai đòi tiền bảy giờ? Cô gái, cô cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ làm kinh doanh nhỏ thôi!” Ông chủ trẻ đứng bên trong bất lực nói.
Tô Đồng Hân hình như có việc gì đó, nhìn có vẻ rất gấp, vội lau mồ hôi trên trán “Bao nhiêu tiền? Tôi trả giúp cô ấy cho…” Tô Đồng Hân đang lo lắng thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói. Cô thở phào một hơi, ngoảnh đầu lại nhìn, có hơi bất ngờ rồi mỉm cười: “Là cậu à?” *Ừ, lại gặp nhau rồi!” Trần Hạo mim cười, con mẹ nó tự dưng lại đỏ mặt…