Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một năm đó cô giúp anh rất nhiều.
Sân bãi là cô phụ trách. Nhân viên là cô và mấy người bạn cùng phòng đưa đến. Một ngày cô có thể thay mười bộ quần áo, vì công ty của anh cô có thể hoàn toàn không để ý hình tượng, có thể hét to đến rách cổ họng, cười đến cứng cả cơ mặt, chỉ để làm không khí sôi động lên. Nếu như đây là một tai nạn, là mẹ anh dạy anh một lần, vậy thì những gương mặt trẻ tuổi kia lại đều cười tươi phấn chấn, kiên nhẫn dựa vào nhau, bình tĩnh nghênh đón.
Chuyện đó làm anh trưởng thành hơn rất nhiều, trong ánh mắt bắt đầu dần mất đi tính lông bông của quá khứ. Tiếp theo anh không chịu thua kém, bắt đầu đi tìm đối tác, cho đến khi bán hết sạch kho hàng. Không còn công ty, mà anh không bao giờ là công tử nhà giàu nữa!
Khi đó, cô hỏi anh: Anh Nghị, chúng ta lập công ty quảng cáo không?
Mở công ty quảng cáo vẫn là giấc mộng của anh, chỉ là anh vốn đặt giấc mộng sang n năm sau, khi không cần dựa vào tài lực của Hạ Lan nữ sĩ. Nhưng mà Dư Vấn nói, mở công ty không cần diện tích quá lớn, cũng không cần quá nhiều bàn ghế, họ sẽ đi lên từ nhỏ nhất.
Khi đó, một nửa cổ phần công ty, chỉ là 50 vạn mà thôi, ba mẹ Tống Dư Vấn là ông chủ kinh doanh bên ngoài, cô muốn mở một công ty nhỏ, người nhà hoàn toàn có thể bỏ vốn của mình để cô thành chủ. Nhưng cô lại muốn làm cùng anh. Đặt giấc mơ đó trước mặt anh.
Khéo léo từ chối giúp đỡ của Dư Vấn, cho nên vốn hầu như là anh đi vay. Anh mượn bạn bè, người có thể mượn, một người anh cũng không tha. Áp lực trên vai rất nặng, từ nay nếu thất bại, sẽ giống như chuột chạy qua đường.
Một năm đó, anh như liều mạng làm việc, tất cả những người phụ nữ bên cạnh cũng biến mất, không hề chạm vào rượu, thuốc cũng không đốt nữa, thậm chí ngay cả mỗi tối đều ở công ty, cuộc sống ngoài công việc vẫn là công việc.
Anh và Dư Vấn nhận mỗi đơn đặt hàng, dù có nhỏ thế nào, họ cũng bước từng dấu chân gian khổ, dần dần mở rộng sản xuất. Tất cả đều có một đôi mắt lạnh lùng dõi nhìn theo. Anh biết, Hạ Lan nữ sĩ muốn nhìn đứa con “càn quấy” bà yêu, lần này rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu nữa. Nhưng lúc này đây dù khổ dù mệt, anh cũng kiên trì.
Bởi vì anh có cộng sự rất tốt. Ngay lúc đó anh thật sự nghĩ quan hệ của anh và Dư Vấn vẫn sẽ mãi như thế.
Về sau, dựa vào cảm xúc vô cùng tốt của anh với nghệ thuật, lại kết hợp với khả năng kinh doanh của Dư Vấn, công ty nhận được một khoản doanh thu lớn. Doanh thu này không chỉ đại diện cho anh có thể hoàn toàn trả hết nợ, mà còn có nghĩa, tâm huyết của anh và Dư Vấn cuối cùng cũng đã thành công, bước một bước tiến lớn.
Ngày đó thật sự rất vui vẻ. Anh đã lâu không cười thoải mái như vậy, sảng khoái như thế, dường áp lực trên vai lập tức cũng biến mất.
Cho nên, anh và Dư Vấn cũng uống nhiều hơn. Sau đó, thật sự quá say, không biết là ai nhắc đến chuyện công ty, anh và Dư Vấn lại khác ý kiến, hai người anh một câu cô một câu, không ai nhường ai. Thảo luận đến cuối cùng, người phụ nữ Tống Dư Vấn kia, lại mỉa mai anh, nói anh lý tưởng hóa quá mức. Dưới sự xấu hổ, bản năng chinh phục của anh bị kích thích, uống quá nhiều làm anh nhất thời hồ đồ, ngẩng đầu lên, giữ lấy cánh môi đáng giận của Dư Vấn luôn đối nghịch với anh kia.
Vừa mới giao nhau, anh và cô đều ngẩn cả người. Anh muốn lui về, nhưng cô lại rất phối hợp, lại dịu ngoan nhắm mắt lại, một lần nữa ôm anh, chủ động hôn anh. Sau đó…
Dưới tác dụng của rượu, anh sau một năm sống cuộc sống hòa thượng, máu toàn thân cũng hạ xuống, bỗng nổi lên thú tính. Anh ép cô lên ghế sopha. Tiếp theo, là dây dưa tứ chi kịch liệt. Tuy uống rất nhiều, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ, dựa vào bản tính của động vật nguyên thủy, khi anh xuyên qua cơ thể cô, bên tai hiện lên tiếng kêu đau ngắn ngủi. Anh sửng sốt dừng lại.
“Không sao, anh tiếp tục đi.” Nhưng cô chỉ mím môi, hôn lên miệng anh.
Một tiếng khích lệ đó, làm cả đầu anh cũng run lên, ngâm một tiếng rồi, anh tiếp tục phóng túng dục vọng của mình…
…
Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng sớm rắc lên, lý trí đã trở lại. Tất cả cũng đã quá muộn. Người anh trần trụi, giật mình ngẩn ra, cúi đầu suy ngẫm.
Trong phòng ngủ, trên sopha trắng tinh kia vết đỏ không nhiều, chỉ có vài giọt nhưng cũng rất chói mắt. Cô là xử nữ, không cần nghĩ nhiều cũng biết là sự thật, anh có rất nhiều kinh nghiệm, khi đi vào, cảm giác tắc nghẽn làm mất đi lý trí đàn ông kia không lừa được người. Chăn đơn dọc theo người Dư Vấn, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, vừa mở mắt, đúng lúc nhìn thấy nét mặt anh nghiêm túc ở đầu giường.
“Yên tâm, tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em không cần anh chịu trách nhiệm.” Cô ngồi dậy từ giường hỗn độn, nhặt quần áo mình lên bình tĩnh mặc vào.
Cô đã nói như vậy, khi đó anh lẽ ra nên phủi phủi mông hiên ngang bước đi, từ đó về sau không xảy ra chuyện gì nữa. Có điều…
“Chúng ta… hẹn hò đi.” Não anh bị hỏng rồi, làm trái tim cũng hỏng theo, lại chủ động mở miệng.
Dù sao, anh cũng là lần đầu tiên của cô.
※※※※※※※※※※※※※※
Tình Toàn hẹn anh mười giờ tối gặp ở khách sạn XX, không gặp không về.
Khi đến khách sạn, anh đã muộn khoảng một tiếng rồi. Bởi vì lúc xuất phát, toàn bộ hệ thống công ty bị tê liệt, anh phải cứu văn kiện của mình trước.
Anh đến thật ra chỉ là muốn nói cho Tình Toàn, họ có hợp đồng, trước khi hết hợp đồng, anh sẽ không chạm vào cô. Đây là kiên trì tối thiểu của anh.
Dùng cô chỉ là công, không phải là tư. Đương nhiên, nếu quảng cáo kia xong… Hạ Nghị anh cho tới bây giờ vốn không có đạo đức, cũng không phải quân tử gì, thịt đưa lên miệng, vì sao anh không ăn? Hơn nữa, miếng thịt này vừa vặn lại là thịt hồ ly hoàn toàn không sợ Hạ phu nhân!
Khi đi lên thang máy, bên trong vừa đúng có hai nhân viên.
“Thật không may, cảnh sát lại đi kiểm tra phòng, làm náo động cả khách sạn!”
“Còn không phải có người báo à?”
“Nhưng không ngờ, Tình Toàn lại ở chỗ này, hơn nữa lại còn đang cởi hết quần áo chuẩn bị lên giường với ông chủ trang phục Hồng Lan, điều này thật sự là…” Ngày mai sẽ lên báo thôi.
Đến tầng trệt, anh ra khỏi thang máy, quả nhiên nhìn thấy căn phòng đã hẹn, chăn hỗn độn lại trống trơn.
Anh khẽ nhíu mày, lấy di động ra. Mười giờ một phút, có một tin nhắn chưa đọc: Giám đốc Hạ, tôi tạm thời có chút việc, không đợi ngài nữa, chúng ta hẹn lần khác nhé! Bye!
Anh thiếu chút nữa cười thành tiếng. Người phụ nữ này có ý, nhưng phiền não lại đến không dứt. Chuyện hợp đồng làm sao giờ? Nếu mai lên báo, anh không thể lại dùng cô nữa.
Cùng thời gian.
Trong cục cảnh sát khá náo nhiệt. Tình Toàn quần áo không nghiêm chỉnh, với chủ của trang phục Hồng Lan, hai người đều xanh mặt.
“Đồng chí cảnh sát, tôi không chơi gái, thật sự không!” Chủ trang phục Hồng Lan đã trung niên với vẻ mặt già nua, giải thích lần nữa với cảnh sát: “Có người hẹn tôi, tôi lại đang rảnh, cho nên…”
“Không chơi? Vậy vợ chồng ông không hòa thuận à? Có giấy kết hôn thì lấy ra!” Cảnh sát cắt ngang lời lão, hét lớn một tiếng uy nghiêm, làm hai vị đương sự sợ run hết cả vai.
Tình Toàn ôm mặt, bởi vì, các ống nháy của phóng viên ở bên ngoài đã liên tiếp nhao vào. Cô xong rồi, cô hoàn toàn xong rồi!
“Hai chúng tôi, cô tình tôi nguyện, cái này…” Có phải quản quá rộng không?
“Chỉ cần là giao dịch phi pháp trong khu vực quản lý của chúng tôi, cảnh sát chúng tôi phải quản!” Cảnh sát uy phong lẫm liệt.
“Thế nào là giao dịch phi pháp…” Ông chủ trang phục Hồng Lan còn muốn tranh cãi.
“Nếu tôi nhớ rõ, trang phục Hồng Lan của các ông gần đây đang tuyển người phát ngôn công khai đúng không!” Một câu của cảnh sát, làm cho ông chủ trang phục Hồng Lan nhất thời ngậm miệng.
Ông chủ trang phục Hồng Lan đành phải lấy di động ra cầu cứu: “Em à, anh, anh ở đồn XX, em mau đến giúp anh…”
…
Rạng sáng 12 giờ.
Dư Vấn lại rời giường, chuẩn bị cháo ngày mai cho con gái. Khi đang bận trong phòng bếp, cô cầm đến di động, lại vừa đúng lúc vang không ngừng. Cô nhận máy.
“Xin chào.”
“Tôi là Hoàng phu nhân của trang phục Hồng Lan, Hạ phu nhân, hôm nay cám ơn cô, cảm ơn cô cho tôi biết đúng lúc!” Hoàng phu nhân rất giận dữ, “Về sau có loại chuyện này, xin cô hãy tiếp tục cho tôi biết!”
“Vâng, tôi cũng vừa đúng lúc nghe thấy cô ta hẹn tiên sinh trong điện thoại, cho nên thuận tiện cho cô biết.” Cô vừa quấy cháo hoa, vừa thản nhiên hỏi, “Chuyện giải quyết thế nào?”
“Giải quyết rồi! Tôi đã cho bảo vệ đón lão ra rồi, lão cũng không biết người báo là tôi, giờ còn rất cảm ơn sự rộng lượng của tôi!” Hoàng phu nhân cười lạnh. Về phần hồ ly tinh kia, để cô ta ở cục cảnh sát vài ngày đi!
“Ngày mai tôi sẽ nói một tiếng với cánh báo chí, xem có thể giữ mặt mũi tôi, xóa tên của giám dốc Hoàng đi không.” Giọng điệu của cô vẫn lạnh như cũ.
“Hạ phu nhân, thật sự rất cám ơn cô, quảng cáo mới của công ty chúng tôi, nhất định sẽ do Vấn Nghị bên cô chế tác!”
“Vâng, được.” Cô cắt điện thoại, cảm xúc không bị ảnh hưởng, tiếp tục chuyên tâm hầm cháo.